Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4531



Chương 4531

“Đừng có mà ôm giấc mộng trèo lên đầu cành làm phượng hoàng không bao giờ thành hiện thực từ sáng đến tối nữa!”

“Nếu không thì chẳng may một ngày nào đó cô gặp phải người ngang ngược, không nói lý lẽ như tôi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đói”

“Anhl”

Anh ta cứ thản nhiên nói ra phần đen tối xấu xa trong lòng người khác một cách thẳng thắn như thế.

Nhưng trên gương mặt trợ lý Lâm không hề có chút lúng túng nào.

Sắc mặt Bạch Sương thì lúc trắng | lúc xanh.

Gô ta gượng ngạo túng quấn, hận không thể đập đầu chết tại chỗ luôn: “Anh đừng nói hươu nói vượn, anh dám bôi nhọ tôi!”

Trợ lý Lâm nở một nụ cười như người cha hiền từ: “Tôi nhớ hình như mẹ cô là viện trưởng của nhà trẻ này đúng không?”

“Nghe nói bà ta ngây ngốc ở cái nhà trẻ này mười mấy năm mới bò lên được vị trí này!”

“Nếu như bà ta bị đá ra khỏi cái nhà trẻ này vì cô con gái không đứng đắn của mình thì…”

“Cô đoán bà ta có trị cô một trận ra trò không?”

Nếu như hỏi Bạch Sương sợ ai nhất.

Chắc chắn người đó không thể là ai khác ngoài mẹ cô tai Dù sao thì cô ta tới đây thực tập một tháng cũng chưa được sáu triệu.

Nhưng bình thường mỗi tháng cô ta tiêu hết ít nhất ba mươi, sáu mươi triệu.

Nếu như mẹ cô ta cắt nguồn kinh tế của cô ta thì cô ta thà chết còn hơn!

“Anh muốn làm gì?”

Đến lúc này, trên gương mặt Bạch Sương mới có chút hoảng sợ.

Trợ lý Lâm nhẹ nhàng gẩy lọn tóc ngăn bên tai mình: “Chỉ c ần sau này cô ngoan ngoãn làm tốt chuyện của mình thì tôi sẽ không làm gì hết.”

“Nhưng mà nếu như để tôi biết được cô có ý nghĩ xấu xa, không chính đáng gì đó thì khó nói!”

Suy cho cùng Bạch Sương vẫn chỉ là một cô gái mười tám tuổi, chưa trải sự đời.

Bây giờ cô ta bị trợ lý Lâm dọa thì sợ đến choáng váng.

Mặt cô ta trắng bệch, lưu luyến liếc nhìn chiếc xe bên ven đường.

Cuối cùng vẫn không dám ăn nói ngông cuồng nữa.

Trợ lý Lâm hài lòng võ vai cô ta, vô cùng thân thiết kéo cánh tay cô ta: “Đi thôi, cô Bạch! Chúng ta đi đón Tử Việt nào!”

“Sau này Tử Việt có vấn đề gì thì nhớ liên lạc với tôi ngay đó!”

Mười phút sau, trợ lý Lâm dắt tay Quan Tử Việt đi ra từ phòng học của nhà trẻ.

Đến khi anh ta đưa Quan Tử Việt lên xe xong thì Lục Anh Khoa đứng ở cửa hững hờ nhìn anh ta: “Thật không ngờ miệng lưỡi anh cũng lưu loát thế đấy!”

Trợ lý Lâm liếc anh ta một cái: “Anh đang khen tôi hay mỉa mai tôi vậy?”

Lục Anh Khoa suy nghĩ vô cùng nghiêm túc một lát, sau đó trả lời vô cùng đàng hoàng và nghiêm túc: “Cả hai.”

“Anh đi chết đi!”