Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4618



Chương 4618

Nghe giọng nói kiên quyết của Nguyễn Bảo Lan, Tô Lam đột nhiên cảm thấy vô lực. Nếu không phải Thẩm Tư Huy làm tổn thương cô ấy quá sâu thì sao cô ấy lại quyết tuyệt đến thế. Dù gì trong bụng cô ấy cũng là một sinh mệnh cơ màt “Được rồi. Em đã là người trưởng thành, chị biết em nhất định sẽ chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Chẳng qua chị hy vọng tương lai em đừng hối hận. Bởi vì nếu em thực sự bước ra một bước này thì e rằng tương lai em sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa”

Đầu dây bên kia, Nguyễn Bảo Lan cứng đờ. Cô đang đứng trên tầng hai nhà họ Thẩm gọi điện cho Tô Lam.

Từ xa, cô có thể thấy vườn hoa sau nhà.

Bà cụ Thẩm vừa phẫu thuật xong đang ngồi trên xe lăn, được Thẩm Tư Huy đẩy đi tản bộ. Hai bà cháu vừa nói vừa cười, trông rất hòa thuận với nhau. Hơn nữa trong lúc nói chuyện, Thẩm Tư Huy sẽ thường xuyên quay đầu nhìn ban công.

Khi hai người đối diện với nhau, Thẩm Tư Huy lại không kìm lòng được nở nụ cười ấm áp.

Có lẽ vì sắp rời đi, cho nên Nguyễn Bảo Lan cũng không lạnh lùng với Thẩm Tư Huy như trước, ngược lại đáp trả bằng một nụ cười rất dịu dàng. Cũng chính vì nụ cười này nên Thẩm Tư Huy và bà cụ Thẩm càng mừng rỡ hơn.

“Thằng nhóc này! Cháu tìm đâu ra cô gái tốt hơn Bảo Lan nữa! Gặp được cô gái như vậy mà không biết trân trọng, còn làm xăng làm bậy ở bên ngoài làm gì? Cháu khiến người ta không yên tâm gì cải”

Càng thấy Nguyễn Bảo Lan ngoan ngoãn nghe lời, bà cụ Thẩm càng tức giận. Thẩm Tư Huy bất đắc dĩ nhìn bà cụ Thẩm, không biết nên giải thích như thế nào.

“Bà nội, cháu thừa nhận những tin đồn tình ái trước kia là do cháu cố ý tạo ra, nhưng đều vì Nguyễn Bảo Lan cứ xụ mặt với cháu nên cháu chỉ muốn chọc giận cô ấy thôi.”

“Vậy… Phương Thu Cúc thì sao?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Chuyện cái thai của cô ta, cháu định giải thích như thế nào? Đã hơn ba tháng rồi, nếu còn không xử lý thì bụng sẽ nổi lên đấy!”

Nhắc tới Phương Thu Cúc, bà cụ Thẩm lại giận tái mặt, chỉ hận không thể đứng dậy cho Thẩm Tư Huy hai cái tát.

“Phương Thu Cúc…” Nói tới đây, Thẩm Tư Huy cũng rất khó xử. Anh ta không biết nên giải thích với bà cụ như thế nào. Nhưng thái độ ấp úng của anh †a khiến bà cụ Thẩm càng giận dữ: “Được lắm thằng oắt con! Cháu còn dám nói với bà là không thẹn với lòng nữa hả? Một thằng đàn ông nếu không thể quản được nửa th@n dưới của mình thì còn làm đàn ông làm gì? Nếu không phải cháu là cháu của bà thì bà đã kêu Bảo Lan tránh xa cháu rồi! Phil Đồ tồi!”

Bị bà cụ thóa mạ một trận, Thẩm Tư Huy khóc không ra nước mắt: “Bà ơi, bà tin cháu đi. Một tuần sau cháu sẽ giải thích rõ ràng với bà chuyện này.”

“Thằng nhóc con này! Bà là bà của cháu, bà cần cháu giải thích làm gì? Bà lại không phải vợ cháu. Đáng nhẽ cháu phải giải thích cho Bảo Lan, chứ không phải là bà! Cháu hiểu chưa?”

“Vâng vâng vâng… cháu biết rồi bà.

Bà măng đúng lắm, mắng hay lắm. Nếu không phải bà mới phẫu thuật xong thì cháu đã ngoan ngoãn tự đưa mặt lại gần cho bà đánh rồi. Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ giải thích với Bảo Lan, thế đã được chưa?”

Mặc dù bà cụ Thẩm vẫn đanh mặt, nhưng thấy Thẩm Tư Huy bày tỏ thái độ, bà ấy cũng yên lòng hơn. Mặc dù thằng cháu mình toàn là mưu kế hiểm độc, bình thường cũng nói năng ngọt xớt, nhưng chỉ cần là chuyện nó đã hứa thì dù vất vả tới mấy nó cũng làm được, chưa bao giờ nuốt lời. Bà cụ đã sống bao nhiêu năm trời, chỉ cần nhìn là biết Nguyễn Bảo Lan thích Thẩm Tư Huy.

Chỉ cần Nguyễn Bảo Lan còn thích thăng nhóc này thì sự cố gắng của Thẩm Tư Huy sẽ không uổng phí.