Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4619



Chương 4619

Bà cụ Thẩm vừa suy nghĩ vừa tươi cười hớn hở, thâm nghĩ không lâu sau, chắc mình sẽ được bế chất trai rồi đây.

Trong lúc nhất thời, bà ấy cũng không kháng cự đến bệnh viện. Bác sĩ Bạch nói rất đúng, mình phải giữ gìn sức khỏe thì mới có thể khỏe mạnh sống sót, sau này còn phải chăm chắt trai của mình.

Nói xong, Thẩm Tư Huy đứng dậy, đi ra sau xe lăn của bà cụ Thẩm đẩy bà ấy vào nhà: “Bà ơi, bên ngoài gió to lắm, chúng ta về phòng thôi.”

B\Jiei Mặc dù nói bắc cầu cho tim mạch chỉ là tiểu phẫu, nhưng đối với bà cụ Thẩm mà nói lại là trải nghiệm tìm được đường sống trong chỗ chết. Bà ấy đồng ý phẫu thuật đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng, thậm chí khoa trương đến mức viết sẵn cả di thư. Bây giờ bác sĩ Bạch nói giải phẫu rất thành công, bà ấy chỉ cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là được. Tin tức này chẳng khác nào một liều thuốc an thần đối với bà cụ Thẩm.

Cho nên mấy ngày sau cuộc phẫu thuật, bà cụ vẫn rất vui vẻ. Lại thêm bà ấy luôn suy nghĩ về chất trai nên tình huống khôi phục rất lạc quan.

Lúc này, Nguyễn Bảo Lan nhìn Thẩm Tư Huy và bà cụ đang đi về phía mình, cô muốn kết thúc cuộc gọi với Tô Lam: “Tô Lam, em hy vọng chị có thể giữ bí mật giúp em. Ở thành phố Ninh Lâm này, em chỉ có một người bạn duy nhất là chị thôi. Được không? Chờ em đi nước Mỹ trở về, chị coi như chưa từng biết chuyện này, hoàn toàn quên nó đi, được không?”

“Chị đồng ý.” Tô Lam nói. Cô biết Nguyễn Bảo Lan hầu như không có bạn bè ở thành phố Ninh Lâm. Cô ấy †ìm mình giúp đỡ đã coi mình là chỗ dựa vững chắc nhất. Cô sẽ không bao giờ bán đứng cô ấy.

“Chờ em phẫu thuật xong, chuyện khác không cần em bận tâm đâu. Chị với Thúy Vân đã thuê một bảo mẫu ở bên đó cho em, chỉ cần em ở đó tĩnh dưỡng là được.”

Nghe thấy giọng nói quan tâm của Tô Lam, Nguyễn Bảo Lan rất cảm kích: “Cảm ơn chị.”

Sau khi Nguyễn Bảo Lan cúp máy, bà cụ Thẩm và Thẩm Tư Huy vừa lúc lên lầu.

“Bảo Lan, cháu mới gọi điện với ai vậy?” Bà cụ Thẩm cười rất hiền lành.

Nguyễn Bảo Lan tự nhiên cất di động đi, khóe miệng cong lên, ngồi xổm trước mặt bà cụ: “Bà nội, mai cháu sẽ đi công tác ở nước Mỹ. Cần khoảng hơn nữa tháng mới về được. Bà đừng nhớ cháu quá nhé.”

“Cái gì? Phải đi hơn nửa tháng à?”

Nghe vậy, bà cụ Thẩm kinh ngạc nhìn Thẩm Tư Huy, ánh mắt tràn đầy trách cứ, như đang trách Thẩm Tư Huy sao không báo trước cho mình tin này.

Thẩm Tư Huy cũng rất bất đắc dĩ.

Anh ta đang định lên tiếng thì lại nghe Nguyễn Bảo Lan nói trước: “Bà nội đừng trách anh ấy, cháu kêu anh ấy không được nói. Cháu sợ bà biết cháu sắp đi công tác sẽ không chịu làm phẩu thuật.”

Nghe vậy, bà cụ Thẩm sửng sốt, quay lại nhìn Thẩm Tư Huy, phát hiện cháu trai của mình cũng kinh ngạc. Bà cụ Thẩm lập tức bình tĩnh trở lại.

Nguyễn Bảo Lan quá lương thiện, Thẩm Tư Huy hoàn toàn không báo trước cho bà ấy gì hết.

“Được rồi được rồi, bà biết cháu đau lòng thăng nhóc này, chuyện gì cũng muốn gánh vác thay nó. Người trẻ tuổi các cháu có sự nghiệp riêng, muốn chứng minh giá trị của mình, bà có thể hiểu được. Cháu yên tâm, mặc dù bà đã lớn tuổi rồi, nhưng bà vẫn hiểu được đạo lý đó.” Nói tới đây, bà cụ Thẩm cầm hai tay của Nguyễn Bảo Lan: “Bảo Lan à, cháu phải biết rằng người mà bà thích nhất chính là cháu. Lần đầu tiên cháu đi một mình tới nơi xa xôi như vậy, nhất định phải tự chăm sóc bản thân.

Hơn nữa mỗi buổi tối cháu đều phải gọi điện thoại video với bà để bà biết cháu ở bên đó vấn an toàn, được không?”

Lời nói của bà cụ Thẩm khiến Nguyên Bảo Lan cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình. Nhưng đồng thời trái tim cô cũng đau nhói như bị kim đâm. Nếu hôn ước giữa cô và Thẩm Tư Huy không phải chỉ là một khế ước, mà vì tình đầu ý hợp, đôi bên có nhau mới kết hôn với nhau thì tốt biết mất.