Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4623



Chương 4623

Không biết sao anh ta lại có linh cảm, nếu không giải thích rõ ràng mọi chuyện trước khi Nguyễn Bảo Lan tới nước Mỹ thì anh ta nhất định sẽ hối hận!

Nhưng bây giờ anh ta còn phải nhẫn nại thêm một tuần nữa.

Thẩm Tư Huy táo bạo vò đầu: “Họ Chiến! Tốt nhất anh hãy xử lý sạch sẽ chuyện này trong vòng một tuần, bằng không tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”

Cùng lúc đó, Nguyễn Bảo Lan đã tới phòng của bà cụ Thẩm. Lúc này bác sĩ Bạch đã khám xong cho bà cụ Thẩm, đang định vào phòng lấy thuốc. Anh ngẩng đầu lên thì thấy Nguyễn Bảo Lan, nhân tiện nói: “Bảo Lan, vào đây lấy thuốc giúp tôi.”

Nguyễn Bảo Lan sửng sốt, sau đó cười gật đầu đi theo. Vào trong phòng, bác sĩ Bạch đang quay lưng về phía cô lấy thuốc.

“Bác sĩ Bạch có cần tôi giúp gì không?” Nguyễn Bảo Lan hỏi.

Bác sĩ Bạch mỉm cười, động tác càng nhanh hơn. Chỉ chốc lát sau, anh đã phối thuốc xong. Anh cầm hai cái túi đưa một cái cho Nguyễn Bảo Lan: “Đây là thuốc mà bà cụ cần dùng, uống bao nhiêu, liều lượng thế nào tôi đều viết rõ ràng. Nhớ báo lại với người nhà.”

“Vâng.” Nguyễn Bảo Lan nhận lấy túi thuốc. Bác sĩ Bạch lại đưa một chiếc túi khác cho Nguyễn Bảo Lan: “Cầm cái này đi.”

“Bác sĩ Bạch, loại thuốc này uống thế nào? Sao không viết gì hết?”

Nguyễn Bảo Lan quan sát túi thuốc, phát hiện nó không có chữ gì.

“Thuốc này dành cho cô.”

Nguyễn Bảo Lan sửng sốt, không hiểu ra sao: “Cho tôi? Bác sĩ Bạch có nhầm không vậy? Tôi không ốm mà.”

“Không nhầm. Lần trước cô tới bệnh viện trung tâm khám, tôi đã thấy cô.”

Bác sĩ Bạch vừa dứt lời, mặt Nguyễn Bảo Lan không còn giọt máu. Lần trước cô tới bệnh viện trung tâm là để xác định xem mình có thai hay không.

“Bác sĩ Bạch, tôi…” Nguyễn Bảo Lan còn muốn nói gì đó, bất thình lình bị bác sĩ Bạch ngắt lời: “Cậu Thẩm với bà cụ hình như còn chưa biết chuyện này.

Xem ra cô không có ý định báo cho họ biết.”

Nét mặt Nguyễn Bảo Lan cứng đờ.

Cô hơi lúng túng, sau đó gật đầu.

“Đây là chuyện của cô, tôi là người ngoài nên sẽ không nhúng tay vào, cũng sẽ không lắm miệng. Nhưng thân là bác sĩ, tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở cô, lần trước tôi đã xem báo cáo xét nghiệm của cô, cái thai trong bụng cô không ổn định, cô cũng không lấy thuốc giữ thai mà bác sĩ đưa. Cho nên lần này tôi tự tiện mang tới cho cô.”

Dứt lời, bác sĩ Bạch cởi áo blouse trắng. Anh mặc bộ vest màu xám sãm, thản nhiên nhìn Nguyễn Bảo Lan: “Nhiệm vụ hôm nay của tôi đã hoàn thành. Chuyện kế tiếp tôi giao cho cô.”

Nguyễn Bảo Lan cầm túi thuốc, vẻ mặt rất phức tạp. Cô nhìn bác sĩ Bạch rời khỏi phòng. Anh lại căn dặn bà cụ Thẩm những điều cần chú ý, sau đó mới lễ phép gật đầu chào Nguyễn Bảo Lan, xoay người rời đi. Trong xe, trợ lý của anh ta đã ngồi chờ một khoảng thời gian.

“Chủ nhiệm Bạch, anh với Nguyễn Bảo Lan cũng không quen biết là mấy, anh nhúng tay vào chuyện này làm gì?

Hôm đó tôi khám bệnh cho cô ấy, cô ấy đã nói rõ là không muốn giữ cái thai đó.

Anh còn đưa thuốc giữ thai cho người ta, chẳng phải là làm điều thừa hay sao?” trợ lý không hiểu được hành vi của bác sĩ Bạch.