Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4624



Chương 4624

Tính cách của Bạch Túc Hàn vốn lạnh lùng, chưa từng lo chuyện bao động. Y thuật của anh rất tinh xảo, nếu lúc trước không phải từng nhận ơn huệ của ông cụ Thẩm thì anh sẽ không cam tâm tình nguyện tới đây là bác sĩ tư nhân cho bà cụ Thẩm. Phải biết rằng ở thành phố Ninh Lâm có không biết bao nhiêu quan to quý nhân muốn mời bác sĩ Bạch làm bác sĩ riêng cho mình, nhưng đều bị anh từ chối. Huống chi trong mắt những người giàu có đó, tiền lương mà bà cụ Thẩm đưa ra cũng chẳng cao cho lắm.

Khi trợ lý còn đang khó hiểu, bác sĩ Bạch lại quay sang nhìn nhà chính. Ánh mắt của anh dần trở nên sâu thảm, giọng điệu đầy ẩn ý: “Ai bảo tôi với cô ấy không quen nhau?”

Nghe vậy, trợ lý ngây người: “Chủ nhiệm Bạch, ý anh là anh quen biết cô Nguyễn à?”

Bạch Túc Hàn dời mắt, quay sang nhìn trợ lý: “Cậu không cảm thấy hôm nay cậu nói nhảm nhiều quá hả?”

Trợ lý đỏ mặt: “Được rồi, tôi không nói là được chứ gì. Có điều cô Nguyễn đã tuyên bố không muốn sinh con, anh làm vậy sẽ khiến cô ấy khó xử.”

Bạch Túc Hàn lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Còn nói hả?”

“Vâng vâng vâng, lần này tôi không nói nữa.” Trợ lý vội làm động tác khóa miệng mình, sau đó rủ mi mắt nhìn xuống mũi, không mở miệng nữa.

Chiếc xe màu đen từ từ lăn bánh, nhanh chóng hòa mình vào làn xe. Bác sĩ Bạch không nói gì, cứ như đắm chìm trong hồi ức sâu xa.

“Bảo Lan, Bảo Lan, cháu sao vậy?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nguyễn Bảo Lan đang suy nghĩ thì bị đánh thức. Cô giật mình tỉnh táo lại, phát hiện bà cụ Thẩm đang trò chuyện với mình. Cô vội cất túi thuốc mà bác sĩ Bạch đưa vào túi xách, sau đó xoay người đi ra ngoài: “Bà nội, cháu tới đây.”

Nguyễn Bảo Lan không thể ngờ được rằng bí mật mà cô muốn che giấu lại bị bác sĩ Bạch phát hiện. Cô nghe nói năm đó bác sĩ Bạch từng nhận được ơn huệ của ông cụ Thẩm, có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Thẩm. Vậy có khi nào anh ta đã tiết lộ chuyện mình mang thai cho bà cụ Thẩm không? Nghĩ tới đây, Nguyễn Bảo Lan lại cảm thấy bất an. Buổi tối lúc ăn cơm, cô cũng mất tập trung. Mãi tới hôm sau thấy bà cụ Thẩm với Thẩm Tư Huy đều không có biểu hiện gì khác thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Không sao, chỉ cần mình ra sân bay, lên máy bay, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Lúc đó cho dù bác sĩ Bạch tiết lộ chuyện này với bà cụ Thẩm thì cũng đã trễ rồi.

Mọi chuyện đúng như kế hoạch của Nguyễn Bảo Lan, rất thuận lợi. Thẩm Tư Huy lái xe chở cô tới sân bay. Lần này anh ta chẳng những đưa cô tới sân bay mà còn đưa tới tận cửa check-in.

Nguyên Bảo Lan chột dạ nên vẫn né tránh anh ta. Trên đường đi cũng không kiên nhẫn với anh ta, từ chối nói chuyện với anh ta.

Thẩm Tư Huy nhíu mày, thấy Nguyễn Bảo Lan lạnh lùng với mình, anh †a cảm giác như nghẹn trong cổ họng.

Thấy Nguyễn Bảo Lan sắp đăng ký, vẻ mặt Thẩm Tư Huy càng ngày càng khó coi. Bởi vì anh ta thấy lúc qua cửa check-in, rõ ràng Nguyễn Bảo Lan thở phào nhẹ nhõm.

“Nguyễn Bảo Lan, em muốn rời xa tôi đến thế sao? Bây giờ em vui lắm đúng không?”

Nguyễn Bảo Lan đang định soát vé thì đột nhiên nghe thấy giọng nói căm tức của Thẩm Tư Huy. Cô sửng sốt, kích động nhìn chung quanh, phát hiện mọi người đều bị anh ta thu hút sự chú ý, thậm chí có người còn nhìn chung quanh, muốn biết “Nguyễn Bảo Lan” mà anh ta nói là ai.

Nguyễn Bảo Lan chỉ cảm thấy mặt nóng ran, thế nên cô giả vờ không nghe thấy gì, giục nhân viên kiểm tra: “Anh có thể làm nhanh hơn nữa được không?”

Nhân viên kiểm tra nhìn vé máy bay và hộ chiếu của cô, nở nụ cười: “Bạn trai à?”

Nguyễn Bảo Lan cứng đờ, vội lắc đầu: “Tôi không quen anh ta.”