Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

Chương 20: Tam Á



Sáng sớm cô đã nhắn cho Nhất Đằng một tin nhắn xin phép, rồi nhét đồ đạc vào hành lý, chuồn nhanh thôi nếu không, Nhất Đằng mà biết cô xin nghỉ phép chắc sẽ lại một mạch chạy tới đây, cô chỉ mới nhắn tin nhưng chưa có được hồi âm.

"Mẹ con đi đây" đúng 9 giờ cô kéo vali xuống nhà, tạm biệt Mẹ Tô
" Ừ đi đi,đi đường nhớ cẩn thận"
" con biết rồi"
Mẹ Tô căn dặn đủ điều mới cho cô ra khỏi nhà.
"Mẹ có buồn thì kêu Đậu Đậu sang chơi nhé" để mẹ già ở nhà một mình Tô Tịch cũng hơi bất an.
" biết rồi".

Đậu Đậu là em họ của cô, năm nay mới 6 Tuổi nhưng lại là một tiểu Soái Ca, trong tương lai chắc sẽ bị săn lùng như động vật quý hiếm.

Ra khỏi cổng đã thấy chiếc ôtô đậu khấu đã chờ sẵn trước nhà, nhưng là loại gì thì cô chả biết, một người mù xe như cô, nhận ra nó có bao nhiêu bánh xe là đã thần thánh lắm rồi, May quá vừa vặn không trễ hẹn.

"Đi thôi" Đậu Khấu bỏ vali vào trong cốp xe rồi đóng cửa lại nhấn ga chạy đến chỗ hẹn.
"Đi thôi, đến sân bay nào" hai người hứng khởi mà xuất phát.
Khi cô và Đậu Khấu đến chỗ hẹn thì Tuyên Tư và Điềm Uyên đã đến trước rồi, địa điểm chúng cô đến là thành phố Tam Á.

Điềm Uyên và Tuyên Tư nhìn thấy cô mặt mày hớn hở trêu ghẹo:" ồ, da thịt có vẻ quyến rũ hơn nhỉ".
" quyến rũ cái móc" cô làm mặt quỷ, miệng không kìm được mà cãi lại.
" chậc chậc, da thật sáng bóng, căng mọng như vậy, chắc Nhất Đằng bảo dưỡng tốt lắm" vừa nói nhìn cô bằng Ánh mắt gian tình làm Tô Tịch thẹn thùng.

"Không thèm nói chuyện với mày nữa" cô vờ giận dỗi, rồi đi theo tụi nó lên máy bay.
Ở nơi khác, Nhất Đằng đang ngồi một mình trong văn phòng, cầm điện thoại đọc tin nhắn của Tô Tịch, khi hắn đen mặt định gọi cho cô thì mẹ Tô gọi điện báo cho hắn biết cô đã đi rồi.

Về đây sẽ biết tay hắn, mà không, gặp được là biết tay hắn.
Nhất Đằng thả đi động trên bàn, nhấc ống nghe, bấm nút nói vào:" đặt vé máy bay đến Hải Nam ngay bây giờ".
________________________________________
                      Yalong bay
Đi máy bay mất 5 tiếng mới đến nơi, Tô Tịch nhận được phòng khách sạn thì cũng đã tới Xế Chiều, cô không vội sắp xếp lại quần áo mà ngả người xuống giường lăn qua lăn lại.
"Cốc Cốc" cửa phòng bị gõ vào mà vang lên.
" ai thế ?"cô Thụt thò nhìn qua mắt mèo, thì ra làđám bạn của cô.
"Vào đi"  Tuyên tư vác một bao lô thật lớn, hối hả chạy vào phòng, Điềm Uyên và Đậu Khấu cũng chạy theo còn sẵn tay đóng cửa kéo cô vào trong.
"cái gì mà giấu giếm ghê vậy?"
" Haha, quần áo" nói xong Đậu Khấu móc trong ba lô ra một bộ đồ tắm màu đỏ rượu, phải nói là toàn dây là dây làm cô điếng người.

"Đồ này là cho người mặt sao, đứa nào can đảm mặc vậy?" Cô khó tin.
Tô Tịch chỉ Bộ đồ tắm gợi cảm đó làm cho Đậu Khấu buồn bã:" chỉ đem theo  thôi chứ ai mà mặc được".
Ra là thế, cô còn tưởng là tụi nó sẽ mặc bộ đó chứ, dây thì mỏng như tơ chỗ cần che thì lại không che được bao nhiêu.

"đây mày mặc bộ này nè" Điềm Uyên lại lục lọi một hồi kéo ra một bộ khác đưa cho cô.
"tao mặc hả?"Cô khó tin nhìn bộ bikini trên tay.
" ừ " Tụi nó trả lời chắc nịch.
Nhìn bộ đồ trên tay của cô, Tô Tịch cảm thấy không tin tưởng lắm, rất gợi cảm nhưng ít ra còn đỡ hơn bộ trước nhiều, nhưng cũng không ổn thì phải.
" còn bộ nào khác không?"
" không" câu trả lời làm Tô Tịch ỉu xìu.
"Mày mặc đi bộ đó là học kín đáo nhất rồi, mày thấy tụi tao không như vậy nè" Tuyên Tư quơ quơ bộ đồ tắm của riêng mình xoay đi xoay lại nghi hoặc hỏi:" hay mày muốn một bộ này".
" thôi khỏi" bộ này cũng được, bộ đồ tắm của Tuyên Tư còn kinh khủng hơn bộ trên tay của cô nhiều.

Chờ tụi nó chọn đồ, lại cãi nhau một hồi, chọc giận nhau một lát nữa rồi mới xuống bãi biển, khi xuống được phía dưới là đã mất hết một tiếng đồng hồ.

Bãi biển vào buổi chiều có hơi đông người, không chỉ người trong nước mà còn có nhiều khách quốc tế làm cho Điềm Uyên bên này hết toán lên chỉ chỉ chàng trai tóc vàng mắt xanh phía bên kia mà giẫm chân khen ngợi:" đẹp trai quá, Đẹp trai quá"
" mày không sợ Diệp Tử Mặc à?" Tô Tịch cười xảo trá nhắc nhở.

Nghe đến Diệp Tử Mặc, Điềm Uyên rụt người lại im thin thít:" thôi thôi, bỏ đi, bỏ đi, tao không mê trai đẹp nữa".

Nhìn thấy khuôn mặt như ăn ớt của Điềm Uyên khi nhắc tới Diệp Tử Mặc làm cho Tô Tịch Kỳ cười to.
Từ lúc còn học chung với nhau tới giờ, Điềm Uyên ngồi gần Diệp Tử Mặc sau này đại học thì làm người yêu, chắc vài tháng sau sẽ kết hôn đấy.

"Tao và Đậu Khấu chưa có người yêu nên tụi tao vẫn có quyền mê trai"Tuyên tư dõng dạc đắc ý.
"Ừ sau này rồi cũng sẽ có thôi, đừng đắc ý quá vội" Điềm Uyên bĩu môi kéo kéo chiếc khăn đang quấn quanh người mình, tỏ vẻ không cam tâm.
"Đâu phải còn Tô Tịch mà" Đậu Khấu im im lặng nãy giờ cũng lên tiếng huýt vai cô.
"Mày muốn chết sớm à" Tuyên Tư cốc lên đầu nó.
" nhưng ít ra mình cũng quen mà" Đậu Khấu bị cốc đau đến nhe răng, tụi cô học chung với Nhất Đằng cũng lâu rồi chắc sẽ không sao đâu.
Tô Tịch thấy vậy thì không nhịn được giải hòa, kéo tụi nó xuống nước.
"Ha ha, chết nè, chết nè"
" á "
" nước vào lỗ mũi rồi".
Tô Tịch không ngờ khi xuống nước tụi nó còn phát điên hơn trên bờ nữa.
_________________________________________
                Câu chuyện nhỏ:
Một hôm, thì đang ngồi xem tivi, tới cảnh nam chính đến nhà nữ chính thì Tô Tịch nhăn mũi, không biết nam chính có sợ hay không nữa, nhớ lại lúc trước Nhất Đằng cũng như thế thì quay đầu nhìn Nhất Đằng đang ngồi kế bên ký một chồng văn kiện gì đó, hỏi:" Lúc trước anh đến nhà em anh không sợ gặp mẹ em sao?".

Hình như lúc đó biểu cảm của hắn rất bình thường, y hệt như người đã quen biết lâu năm vậy.
Nhất Đằng ngước đầu từ đống văn kiện lên, hít mắt nhìn:" vậy em nghĩ sao ?".
"Em nghĩ là anh không sợ?" cô tình thật nói thiệt.
" Vậy thì coi như thế đi ?"
Nhất Đằng nhìn cô cười cười rồi cúi đầu làm tiếp.

Cô chu môi, lườm hắn một cái rồi quay lại xem tivi tiếp.

Thật ra lúc đó trong lòng hắn cũng rất bối rối nhưng lại cố kìm nén như không có gì, tính cách đó của hắn cứ được bố Tô khen ngợi mãi, nói Nhất Đằng còn hơn ông, lúc trước khi ông đến nhà mẹ Tô thì tim đập thình thịch chân run lẩy bẩy chứ không như Nhất Đằng.
_________________________________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ" Tổng tài anh thật lưu manh".