Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

Chương 21: Trừng phạt



Khi đã chơi chán chê, nhóm Tụi cô mới lên bờ.

" haha lần sau tao nhất định sẽ hạ gục mày" Tuyên Tư hất cằm.
" bớt đùa đi" Điềm Uyên cũng không chịu yếu thế mà gân cổ cãi lại.
" ha ha"
" tao đói rồi" Đậu Khấu rất biết phá vỡ bầu không khí.
" xì, mày lúc nào mà chẳng kêu đói, không phải mày có một cửa hàng đồ ăn vặt trên taobao à, kêu đó mà ăn" Tuyên Tư nghiến răng gừ gừ.
" nhưng ở đây xa quá, nếu bây giờ gọi thì tới tối khuya mới được ăn" Đậu Khấu vô tội xoa bụng.

Tô Tịch thấy Đậu Khấu như vậy thì kìm lòng không nổi:"thôi đi ăn thôi đừng giày vò nó nữa".
" đúng vậy, đúng vậy" Đậu Khấu phụ họa, gật đầu lia lịa.
"Ha ha"
Thôi đi ăn thôi.

Tiếng cười vang vọng mãi cho đến khi đi vào khách sạn bờ biển mới im ắng lại, Tô Tịch sau khi trở về phòng thì thay đồ xuống ăn tối.

Gọi vài ba món đặc sản tại nơi này thì 4 người ngồi ngơ ngẩn chờ đợi,  khi thức ăn đã được dọn lên, Đậu Khấu hăng hái lâm trận trước, Tô Tịch cũng đang định cầm đũa lên thì bị Điềm Uyên ngăn lại:" từ từ đã".
Cô khó hiểu nhìn nó:" làm gì vậy?"
Điềm Uyên nheo mắt chỉ chỉ anh chàng người Tây phía bên kia, à là cái anh chàng vào lúc chiều gặp đó mà.
" mày đi qua đó đi "Điềm Uyên không cam lòng, nhưng lại sợ Diệp Tử Mặc biết được cho nên hất vai cô.

Đùa sao, nó sợ Diệp Tử Mặc như vậy còn cô không sợ Nhất Đằng à.
" mày dám qua bên đó thì đi đi, tao không đi" Tô Tịch tuyên bố, lại ẩn nhẫn nói thêm:"mà qua bên đó để làm gì, Tuyên Tư và Đậu Khấu kìa, sao không kêu tụi nó".
" thôi Thôi tao không thèm cái loại người như thế " Tuyên Tư nghe cô nói vậy thì phản bác .
" nhìn người này giống thụ lắm, tao không thích" Đậu Khấu vừa nhai vừa phồng má trả lời.

Điềm Uyên lại cò kè:"Đi đi mà Đi đi" vừa nói nó vừa đẩy cô ra
" sao mày không đi?" Tô Tịch ủy khuất nói.
"Tao sợ Diệp Tử Mặc, Nếu không tao đã đi rồi còn đâu"
" Mày sợ Diệp Tử Mặc như vậy, tao không sợ Nhất Đằng à ?" Tô Tịch nói lí lẽ.
"Nhưng mà Nhất Đằng không có ở đây" nó hí hửng.
" chứ còn Diệp Tử Mặc ?"
Tô Tịch bắt bẻ làm cho Điềm Uyên rối rắm:"vì bạn bè, thôi mày đi dùm tao đi"
"Không đi" cô lắc đầu.
"Đồ ăn vặt trên taobao, đi hay không?"
Giỏi, nó dám lấy sở thích của cô ra mà đặt cược.
" Đi không hả?" Điềm Uyên nheo mắt uy hiếp.
Không thèm đi.
"Cho tùy chọn thoải mái" thấy không đả động gì được đến Tô Tịch, Điềm Uyên liền ra đòn chí mạng.
Hừ
" đi không hả? ...1...2..."
" đi " cô cắn răng.

"Tốt quá" Điềm Uyên vui vẻ ra mặt.
Khi đã nhận lời xong, Tô Tịch cảm thấy hối hận, nhưng đã muộn, cô chưa kịp đứng đây thì đã bị Điềm Uyên đẩy ra khỏi bàn, kéo theo chiếc ghế dựa, chân ghế cọ sát xuống nền gạch kêu một tiếng rõ to, gây sự chú ý của mọi người.

Thấy mọi người nhìn cô, kể cả anh chàng người Tây kia nữa thì cô không biết làm thế nào.

Đằng này tụi nó lại lia mắt, ý bảo tiến lên .
Tô Tịch thở dài hít một hơi, cười một nụ cười thật là thiên thần,theo cô là như thế mà đi đến trước bàn chàng người tây đó, vì là khách nước ngoài cho nên rất ga lăng và lịch sự.
" Xin chào tôi ngồi đây được không?" Tô Tịch điềm tĩnh hỏi,cười như bị liệt cơ mặt.
" được chứ, mời ngồi" bằng giọng điệu không được chuẩn lắm, anh chàng đó từ từ mở miệng cười một hòa nhã làm cô cảm thấy thoải mái.
"Chào anh, tôi là Tô Tịch, còn anh ?" Cô đưa tay ra chào hỏi.
Ngay lập tức, anh chàng đó cũng giơ tay mình ra mà nắm tay Tô Tịch:" chào,tôi là Jonny, Rất vui được làm quen với bạn".

Chào hỏi xong, cô cũng không biết hỏi gì thêm nữa đành đưa mắt cầu cứu Điềm Uyên, Điềm Uyên thấy vậy cầm di động trên tay nhấc lên chỉ chỉ vào trong màn hình làm cô lập tức hiểu ra rồi quay lại hỏi Jonny:"cậu có số điện thoại không, di động ấy?".
" à có " Jonny cười khẽ, nhấc ly rượu vang bên cạnh uống một ngụm.
" vậy cho tôi nhé ?" Cô hồi hộp.
"Tất nhiên rồi" Jonny thoải mái đáp.
" anh ghi vào mẩu giấy nào đó giúp tôi đi " haha, đồ ăn vặt ta tới đây.
"không thành vấn đề" Jonny nháy mắt làm ra động tác rất chuẩn.

Khi Tô Tịch đang chờ Jonny viết ra số điện thoại của mình thì lại thấy Điềm Uyên quơ tay loạn xạ, Mắt trợn ngược lên, dùng tay khều khều kêu cô tránh xa chỗ đó.
" Tại sao ?"cô dùng biểu cảm trên khuôn mặt mà hỏi nó.

Nhưng chỉ nghe thấy Điềm Uyên dùng khẩu hình miệng nói ra vài chữ, Cô chỉ nghe chữ được chữ mất,  ít ra cũng nghe được những  từ trọng tâm:"Chạy................h......Nhất Đằng".
" ở đâu?" Cô ngạc nhiên.
" sau lưng mày".
Khí lạnh từ chân chạy lên đỉnh đầu,
vì thế cười trừ cảm ơn Jonny, cầm lấy mẫu giấy định cúi đầu không nhìn ra phía sau lưng mà chạy.

Jonny khi ngẩng đầu đưa tờ giấy cho Tô Tịch, hắn định nói không có gì thì  thì bất ngờ người đàn ông đứng đối diện làm hắn chú ý, ánh mắt Nhất Đằng như sắp sửa đi giết người, nhìn Jonny như xác chết làm hắn(Jonny) im thin.

Bên này,Tô Tịch định chuồn nhẹ như làn gió thì lại bị một đôi tay cứng rắn kéo lại.

Cô cắn môi thầm nghĩ không hay, Nhất Đằng nổi giận rất kinh khủng. "chạy đi đâu?" Giọng nói quen thuộc lạnh như băng đá vạn năm, cô quay lại tặng cho Nhất Đằng một nụ cười nịnh hót nhưng vô cùng méo mó:"em đâu có đi đâu đâu".

Quái đáng lẽ giờ này hắn đang ở công ty chứ sao lại chạy tới đây, hắn còn biết cô đến Hải Nam nữa, hừ, là ai nói, nghĩ vậy, Tô Tịch quét mắt về phía bàn bộ tam đằng kia thì tụi nó lắc đầu tỏ vẻ không biết, không phải tụi nó thì là Ai, không lẽ có gián điệp:" anh đến đây làm gì thế?" lời cô hỏi chỉ là quan tâm hắn(Nhất Đằng) nhưng khi lọt và tai Nhất Đằng thì nghe theo một nghĩa khác, mắt hắn hình như có vài tia lửa tung bay tứ phía:" anh không đến đây thì sao thấy được em đang ngồi với người khác phái đẹp trai như thế này".

Lườm cô xong hắn lại lia mắt đến Jonny, Nhất Đằng làm như cô hồng hạnh vượt tường không bằng.
" haha, đẹp đến đâu cũng không bằng anh, đừng giận đừng giận mà, thả em ra đi" Nhất Đằng mà giận lên là khói bụi bay mù mịt.

Nghe Tô Tịch nịnh hót thì tâm trạng hắn dịu đi, nhưng không có nghĩa là hắn buông tha cho cô dễ dàng :"em nghĩ anh thả em ra dễ dàng như vậy sao?".

Nhất Đằng từ khi nhận được tin nhắn của cô thì một mạch chạy đến đây không ngờ lại thấy cô ngồi chung bàn với người khác như thế, trong khi Tô Tịch lơ đễnh thì bị Nhất Đằng thấy được mẫu giấy nho nhỏ nằm trong tay, hắn cầm lấy xem, hai hàng lông mày muốn dính lại:" số này của ai?".
Trước mặt Nhất Đằng, Tô Tịch không dám nói dối vì thế tình thật khoa chân múa tay nói:" của Jonny" .

Còn biết cả tên của tên mắt xanh đó sao. Nhất Đằng tức giận đùng đùng vác Tô Tịch lên vai, mắt hắn bây giờ đã sắp lia ra tia lửa điện:"phòng bao nhiêu?"
Hắn quá kinh khủng vì thế cô cúi đầu:120".
Nhất Đằng biết được số phòng thì đùng đùng bước vào, đóng cửa, ném Tô Tịch lên giường.
" Anh làm gì?" Cô nhích người né tránh.
"Ăn em" hắn nói chắc chắn, tay còn bận rộn cởi nút áo,chuẩn bị một cuộc trừng phạt ngọt ngào mưa bão tới tấp.
_________________________________________
Khi Tô Tịch bị Nhất Đằng vác đi, mẫu giấy được Điềm Uyên bước tới nhặt lên cười hí hửng, nhưng chưa cao hứng được bao lâu thì mẫu giấy bị giật mất.

Điềm Uyên quay lại định đập cái tên không biết điều thì lặng người vài giây.

Diệp Tử Mặc ung dung nhìn chữ số trong tờ giấy, bỗng hắn bật cười, xé vun tờ giấy.

Khi những mẫu giấy tí hon rơi lả tả xuống đất thì cũng là lúc Điềm Uyên dùng bao nhiêu năm mình sống trên trái đất mà cô giò chạy.

" hừ, có giỏi thì em chạy thật nhanh, đừng để anh bắt được, nếu không em chết chắc"
Diệp Tử Mặc cười hắc ám đuổi theo Điềm Uyên.