Năm nay, Hào Kiện và Thường Hi đã tròn bốn tuổi rồi, Triết Hạo đã 'tống' hai đứa sang phòng ngủ khác, không cho ngủ chung nữa.
Thể lực của đàn ông hăng nhất là vào buổi sáng quả thật không sai! Chỉ mới sáng sớm mà Triết Hạo đã quấn lấy Thiên Duyên, bắt cô cùng anh làm 'chuyện mây mưa'.
"Đồ khốn! Anh mau tránh ra!... Đau..." Cô vô lực chống tay xuống giường, lưng đối diện mặt anh.
Triết Hạo liếm môi, vô sỉ nói. "Còn lâu nha!" Anh còn làm ra vẻ mặt rất hả hê nữa.
"Đồ trâu bò, anh không biết mệt hay sao vậy?!" Cô mắng anh xối xả, nhưng cô đâu biết rằng, càng mắng thì anh càng hăng.
Hạ thân liên tục vận động, lại đâm thật sâu vào rồi lại rút ra, thoải mái chơi đùa với cơ thể mềm mại của cô.
"Ư... dừng lại... anh ơi" Cô khụy hai khủy tay xuống nệm, rên la ư ử.
Hoa viên nhỏ bé bị chơi đùa như vậy thì co rút, lâu lâu lại giật một cái, dịch thủy chảy luồn xuống hai bắp chân cô.
"Đi ra đi mà... Hạo... xin anh" Cô quay đầu ra sau nhìn anh cầu xin.
Anh cười, ngậm lấy môi cô mút mát. "Dạ vợ! Đi ra rồi lại đi vào nè, vợ có thấy hài lòng không?" Anh mặt dày nói, hạ thân của anh vừa ra vào đều đều trong hoa viên cô. Tên hạ lưu này đúng là khiến cô tức chết!
"Đáng ghét! Anh muốn... kiếm thêm một đứa nữa... hay sao mà hành hạ em như thế?! Nói trước... em... không sinh nữa đâu... đấy" Giọng nói của cô bị những cú nhấp dồn dập của anh làm ngắt quãng.
"Vợ không muốn sinh nữa hả...? Vậy chồng sẽ ra ở bên ngoài" Anh cưng chiều véo nhẹ mũi cô.
Đang hăng say làm việc, bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên kèm theo tiếng gõ cửa bên ngoài phòng. "Papa ơi, mami ơi, mở cửa, mở cửa!" Ưng Hào Kiện nói, trên tay còn xách thêm con gấu bông.
Triết Hạo ở trong phòng nghe thấy thì mặt đen lại, trên trán hiện rõ đường hắc tuyến. Đối với anh, đây không chỉ là đứa con của anh mà nó còn là tình địch của anh nữa, thằng quỷ nhỏ này luôn phá hỏng chuyện tốt của anh.
Thiên Duyên mỉm cười, cứu tinh của cô đã tới rồi.
"Em đừng có cười! Anh sẽ đuổi thằng nhóc đó đi nhanh thôi!" Nghe anh nói vậy cô lại xụi mặt. Anh lấy chăn chùm cả hai lại
"Vào đi, cửa không khoá!" Anh nói vọng ra ngoài. Hào Kiện nghe vậy xách gấu bông lon ton đi vào.
Nhìn thấy Hào Kiện, Thiên Duyên chỉ muốn nhảy ra ngoài ôm lấy thằng bé, nhưng chợt nhớ mình không có mặc quần áo, cô liền rút vào người Triết Hạo cho anh bao bọc cô. Nếu để thằng bé thấy được cảnh tượng xấu hổ thế này thì chắc cô có đập đầu vào gối chết cũng chưa hết xấu hổ.