Thiên Duyên được đưa đến bệnh viện, cô lập tức được đưa vào phòng sinh.
Sau khi nghe tin Thiên Duyên sắp sinh, Lâm lão gia \- phu nhân, Ưng lão gia \- phu nhân, Khải Phong, Giai Kỳ đều có mặt đầy đủ. Riêng Giai Kỳ đang mang thai năm tháng nên khi di chuyển có chút bất tiện. Nhưng cô vẫn muốn đến để gặp Thiên Duyên.
Thật may là Thiên Duyên sinh thường nên rủi ro gặp phải khi sinh sẽ thấp hơn.
Một tiếng.
Hai tiếng..
Ba tiếng...
Ưng Triết Hạo đang đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại, đi tới đi lui trước cửa phòng bệnh, anh muốn xông vào để gặp cô quá điii!
"Sao lâu như vậy rồi mà con bé còn chưa ra?" Lâm phu nhân nôn nóng không kém.
"Bà yên tâm đi, con bé nhất định sẽ không sao" Lâm lão gia trấn an bà.
"Cầu mong cho mọi chuyện suông sẻ, cầu cho mẹ tròn con vuông" Triết Hạo thì thầm lập đi lập lại câu này cả ngàn lần rồi.
Ánh đèn trong phòng sinh được tắt, một bác sĩ bước ra. Mọi người đều đứng dậy tiến đến người bác sĩ đó.
"Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"
"Bác sĩ, con gái tôi không sao chứ?"
Nhiều câu hỏi từ mọi người khiến bác sĩ rối. "Các vị bình tĩnh"
"Phu nhân và thai nhi đều rất khoẻ mạnh, người nhà không cần lo lắng nữa. Chúng tôi sẽ chuyển phu nhân đến phòng hồi sức"
"Cảm ơn bác sĩ" Lâm phu nhân nói.
Ưng Triết Hạo không màng đến mọi người, cấp tốc chạy vào phòng sinh.
Nhìn thấy Thiên Duyên mệt mỏi nằm trên giường, mồ hồi đầy người, anh xót lắm.
Hai đứa con được đặt nằm cạnh cô, chúng nó ngủ rất say.
Anh liền bước đến nhìn mặt con mình, thật mũm mĩm dễ thương. Anh đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt bầu bĩnh của đứa con trai. Bé giật mình thức rồi oà khóc.
"Oa... oa... aaa" Tiếng khóc to của bé trai cất lên, đánh thức luôn bé gái, cả hai cùng oà khóc. "Oa... oa..."
Thiên Duyên mở mắt, xoay qua nhìn anh rồi nhìn hai đứa bé. Triết Hạo đang hốt hoảng không biết làm thế nào. "Em à, anh không cố ý làm con khóc đâu... anh chỉ muốn nựng con chút thôi... sao nó khóc to thế này..."
Duyên bật cười. Cô dùng tay vỗ nhẹ vào mông hai bé như trấn an. "Mẹ thương, mẹ thương, đừng khóc nữa con ngoan, con ngoan" Hai bé nghe được, lập tức nín khóc.
"Con vẫn còn nhỏ, thường rất thích khóc, anh không cần lo đâu"
Anh xông đến ôm cô vào lòng, vuốt tóc cô âu yếm. "Anh làm ba rồi... Đến giờ anh vẫn không thể tin được" Anh xúc động nói.
"Đây là sự thật, là sự thật cục cưng à" Cô vỗ vai anh trấn an.
"Cực khổ cho em rồi, cảm ơn em, vì mọi thứ" Anh hôn lên trán cô, ôm cô âu yếm.
"Không sao đâu mà..."
Cô chợt nhớ ra gì đó. "À! Anh hãy đặt tên cho con đi?"
Anh ngẫm nghĩ một hồi. "Con trai sẽ tên là Ưng Hào Kiện". Tên này có nghĩa là sự mạnh mẽ, khí phách của người đàn ông.
Cô hài lòng gật đầu. "Tên hay!"
"Ừm. Còn con gái, để cho em đặt" Anh nói.
"Hmm... Con gái sẽ tên là Ưng Thường Hi" Cô trả lời ngay mà không cần suy nghĩ nữa. Bởi vì... cô đã nghĩ từ rất lâu rồi. Tên này có nghĩa là dung mạo xinh đẹp tuyệt mĩ như Hằng Nga, có trí tiến thủ như Thần Hi.
"Rất sâu sắc! Rất thâm hậu!" Anh ôm cô.
"Quyết định vậy nhé anh?"
"Dạ, nghe theo em hết"
Cô cười hạnh phúc rồi mệt mỏi ngủ gục trong lòng anh.
\[...\]
"Hạooo" Thiên Duyên gọi. Triết Hạo đang ở phòng làm việc nghe thấy liền chạy qua phòng ngủ.
"Dạ vợ!" Ba giây sau lập tức xuất hiện trước mắt cô.
"Anh lấy giúp em hai cái tả trong tủ để em thay cho con" Thiên Duyên cưng nựng hai đứa bé là Hào Kiện và Thường Hi đang khóc trong nôi.
Từ ngày đón hai đứa nhóc này về nhà, cũng đã ba tháng \(hiện giờ hai bé đã ba tháng tuổi\), khắp nhà lúc nào cũng sôi nổi vì tiếng khóc trẻ em. Còn cô thì suốt ngày chỉ chơi đùa với hai đứa nhóc đó, hoàn toàn không để ý gì đến anh.
Có lẽ anh nên dạy dỗ cô lại rồi!
"Dạ" Anh lủi thủi đi lại tủ, lấy hai cái tả ra đưa cho cô. Khi cô thay xong, liền bế Hào Kiện lên, cho con bú sữa.
"Em lại cho nó uống sữa nữa đấy à?" Anh nói.
"Ừm, uống sữa nhiều mới mau lớn được, phải không hả cục cưng của mẹ" Cô nhìn Hào Kiện cười. Kiện cũng nhìn cô cười.
"Hmm..." Anh đang suy nghĩ gì đó.
"Anh không định đi làm việc sao?" Cô khó hiểu.
Anh leo lên giường, nhìn cô bình thản nói. "Anh cũng muốn uống sữa!"
Cô ngạc nhiên nhìn anh. "Anh lại nói ngáo cái gì vậy? Đừng tào lao nữa, xê ra để em cho con uống!"
"Em là đang hất hủi anh sao?" Anh tội nghiệp nói. "Em 'chơi' anh cho đã rồi bây giờ định phủi tay à?" Anh chu môi nói tiếp. "Nếu biết thế, anh đã không dùng mấy con nòng nọc của anh để tạo ra hai đứa này"
"Em hất hủi anh khi nào? Em định phủi tay khi nào?" Tên này đúng là hết thuốc chữa mà. "Cơ mà... anh đang ghen với con sao?"
Cô cười, cười đến đau cả bụng. Sao lại có người đi ghen với con mình cơ chứ? Hào Kiện không biết cũng không hiểu gì nhưng vẫn cười theo.
"Em đừng có cười! Anh thật sự là đang ghen đấy!" Anh nhìn xuống Kiện đang uống sữa ngon lành từ ngực vợ mình, bất bình nói. "Mẹ mày là của ta, sữa của mẹ mày cũng là sữa của ta!" Anh không chần chừ, liền vạch bên áo còn lại của cô, ngậm lấy nhũ hoa rồi mút.
"Ưm... anh nhẹ một chút được không?Có ai lại đi giành sữa với con mình cơ chứ? Anh uống vào sẽ đau bụng cho mà xem.." Cô cố đẩy anh ra. Anh mút chán rồi mới nhả ra. Hài lòng liếm môi.
"Ngon! Dạ dày anh tốt lắm, em đừng lo" Anh tán thưởng, gương mặt anh đầy sự thoả mãn, cười gian. "Anh đi làm việc tiếp đây. Tối nay sẽ cho em biết tay sau!" Anh yêu nghiệt nói.
"Đúng là đáng ghét mà!" Cô gào lên. Hào Kiện và Thường Hi nghe thấy sợ hãi mếu máo.
Hào Kiện uống xong thì tới Thường Hi, tối nay không chừng còn có thêm anh nữa chứ. Nghĩ đến thôi mà cô đã thấy mệt mỏi rồi!
Quả thật, tối đó, Thiên Duyên bị Triết Hạo kéo vào phòng làm ân ân ái ái. Sau khi 'chơi' cô mấy hiệp thì anh trông rất hả hê, còn cô thì thảm hại, ngay cả nhúc nhích cũng cảm thấy đau không chịu nổi, toàn thân tê liệt.
Anh ghé sát tai cô thì thầm. "Anh yêu em! Yêu nhiều lắm!" Anh ôm chặt cô vào lòng rồi ngủ.
\[...\]
Về phần Ưng Khải Phong và Trần Giai Kỳ.
Giai Kỳ sinh ra một bé gái vô cùng mũm mỉm, vô cùng cute, được đặt tên là Ưng Nhược Vũ, nghĩa là giống như mưa, duy mĩ đầy ý thơ. Cả ba người vô cùng vui vẻ, sống hạnh phúc bên nhau. Kết thúc viên mãn cho tất cả.