Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 167



Chương 167: Con muốn mẹ ở cùng với ba

Thằng bé nói muốn ăn lẩu, Hà Tuấn Khoa liền dẫn họ tới một quán lẩu, bao một phòng riêng.

Dạo gần đây Lâm Hương Giang bị nóng trong, cổ họng khô rát nên gọi một phần nước lèo không cho lẩu uyên ương, cô không dám ăn cay.

Hoàng Kiều Liên gọi hết tất cả những món ăn có thể gọi, biết là Hà Tuấn Khoa chiêu đãi, không làm thịt hắn một trận thì chẳng là phụ lòng hẳn hay sao?

Lâm Hương Giang hơi vui vì đã dẫn cả Hoàng Kiều Liên đi cùng, chứ nếu để một mình cô ăn cơm cùng với con trai và Hà Tuấn Khoa, chắc chắn cô sẽ bối rối. Dù gì mấy hôm trước cô mới chọc hẳn mất vui.

Lâm Hương Giang tập trung trụng đồ cho con trai, không nhận ra người đàn ông bên cạnh cũng đã yên lặng trụng thức ăn cho mình.

Hoàng Kiều Liên ngồi bên nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được phải xót xa nói: “Biết vậy tớ cũng mang một người tới trụng đồ cho mình rồi” Rau tự mình nhúng tự mình ăn, thật chẳng thích thú gì cả.

Bấy giờ Lâm Hương Giang mới nhận ra thức ăn trong bát mình là do Hà Tuấn Khoa đã nhúng trụng xong xuôi, cô chỉ lo cho con trai, còn tưởng chỗ này là do tự mình trụng.

Cô chuyển mắt nhìn về người đàn ông: “Tự tôi làm được rồi, anh tự nhúng đồ cho mình ăn đi”

Người đàn ông vẫn luôn im lặng nãy giờ nghiêm túc nói: “Em làm con ăn, tôi làm em ăn”

“Nè nè, hai người thôi đi, chí ít cũng phải để ý tới cảm nhận của tôi một chút chứ, đừng có coi tôi là không khít”

Hoàng Kiều Liên chen lời kháng nghị, cô ấy tới đây, trừ để làm thịt Hà Tuấn Khoa một bữa thì còn nhằm mục đích ngăn cản hắn tiếp cận Lâm Hương Giang. Nhìn đi, bây giờ hắn ta còn đang mê hoặc Lâm Hương Giang!

Trên mặt Lâm Hương Giang lướt qua một vệt bối rối, tăng hắng một tiếng: “Tôi không cần anh làm giúp.” Cô đâu có phải đứa trẻ con.

Cặp đồng tử đen bóng linh lợi của Lâm Thanh Dương đảo tròn, nhìn mẹ rồi lại nhìn ba. Khó khăn lắm thäng bé mới kéo cả ba cả mẹ cùng đi với nhau, không thể bỏ lỡ cơ hội tốt thế này được.

“Mẹ, ba có ý tốt mà, mẹ từ chối ba sẽ buồn lắm đó.”

Lâm Hương Giang liếc người đàn ông với khuôn mặt điển trai tĩnh lặng kia một cái, hắn ta còn lâu mới buồn lòng.

Cô gắp thịt bò đã trụng chín bỏ vào bát thằng bé: “Lo ăn của con đi, coi chừng nóng.”

Không ngờ thẳng bé lại gắp miếng thịt bò kia bỏ vào bát người đàn ông: “Ba, đây là thịt mẹ trụng, ba ăn đi.”

Lâm Hương Giang trợn trừng mắt nhìn thẳng bé, kế đó liền thấy Hà Tuấn Khoa còn thật sự rất nể mặt mình, ăn miếng thịt bò cô mới trụng.

“Ba, ngon không ạ?” Lâm Thanh Dương nhoẻn cười hỏi.

Hà Tuấn Khoa gật đầu như thật: “Cũng được, trụng lâu tí nữa thì ngon hơn”

Lâm Hương Giang chửi thầm trong bụng, hẳn đúng là điển hình được lợi còn chê bai.

“Chậc chậc, ôi, xem ra tôi là người thừa rồi, đúng là ngại quá, quấy rầy một nhà ba người các người.” Hoàng Kiều Liên thở dài một hơi.

“Mẹ nuôi, mẹ cũng lớn rồi, mau tìm một người đàn ông trụng đồ cho mình đi ạ”

Thằng bé lại còn trưng ra dáng vẻ ông cụ non khuyên bảo cô ấy.

Khóe mắt Hoàng Kiều Liên giần giật, từ bao giờ cô ấy lại xuống cấp tới độ bị trẻ con giáo dục rồi?

“Thôi đi, nếu mà tìm phải gã tồi nào thì coi như mẹ nuôi con đây xong đời rồi. Dựa vào đàn ông chẳng bằng dựa vào chính mình, mẹ muốn ăn thịt thì trụng thịt, muốn ăn củ cải thì trụng củ cải” Dứt lời cô nàng nhìn sang Lâm Hương Giang, kéo tay cô: “Tiểu Giang, bây giờ cậu cũng độc thân, thôi thì cũng theo chủ nghĩa không kết hôn với tớ luôn đi, cho đám đàn ông khốn nạn kia cút hết”

“Cô Cố, không uống rượu mà sao cô đã nói lời say rồi?” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.

Lâm Hương Giang muốn làm người theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không.

“Tổng giám đốc Hà, Tiểu Giang có cưới có gả hay không đã không liên quan gì tới anh nữa, anh kích động thế làm gì?”

Bàn tay Hà Tuấn Khoa bỗng đè trên tay cô, giọng nói trầm trầm lại đủ bá đạo: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, ai nói là không quan hệ gì với tôi?”

Lâm Hương Giang giật mình, theo bản năng muốn rút tay về. Hản siết chặt tay, làm cô không thể thoát được.

*Tôi, tôi không phải người phụ nữ của anh, anh đừng có nói bậy nói bạ!” Cô xấu hổ mắng khẽ.

“Mẹ, mẹ đừng xấu hổ, con muốn mẹ ở bên ba, ba đã nói rồi, ba chỉ đính hôn với người phụ nữ kia thôi chứ sẽ không kết hôn với cô ấy”

Lời thăng bé khiến bầu không khí phút chốc trở nên rất kì lạ, nhất thời không ai nói gì nữa.

Lâm Hương Giang lại càng nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, nhất thời không tiêu hóa nổi tin tức con trai mới tung ra.

Hắn và Cố Ngân Phương chỉ là đính hôn chứ không kết hôn?

Lời này có thể tin được không?

Hà Tuấn Khoa không ngờ con trai sẽ nói chuyện này ra. Hẳn thoáng cau mày, lại không trách mảng thăng bé, vẫn mang vẻ mặt không hề dao động.

Vốn dĩ hẳn muốn đích thân nói với Lâm Hương Giang.

Hắn đối diện với ánh mắt đầy ngập nghỉ ngờ của người phụ nữ, xem ra cô không tin việc này.

“Uầy, tổng giám đốc Hà, anh tồi thật đấy, đính hôn với người ta rồi lại không chịu kết hôn, anh còn muốn gây họa thêm cho một người phụ nữ nữa?”

Thực ra Hoàng Kiều Liên cũng rất ngạc nhiên, ai mà ngờ được hản lại không có ý định kết hôn?

Hắn làm vậy là vì Lâm Hương Giang?

Cô ấy sợ Lâm Hương Giang lại bị người đàn ông này lừa đối nên mới cố tình nói vậy.

“Mẹ, ba chỉ muốn kết hôn với mẹ thôi.”

Thằng bé nắm lấy tay mẹ, đảm nhiệm chức phát ngôn viên cho ba.

Lúc này tâm trí Lâm Hương Giang đã hơi rối loạn, trong chốc lát không biết nên nói gì ngay.

Huống hồ đây chỉ là lời con trai nói, người đàn ông kia vẫn chưa lên tiếng, có lẽ đây chỉ là lời nói cố ý của con trai vì muốn tác hợp cho họ bên nhau, cô không thể coi là thật.

Thấy bọn họ đều không lên tiếng, thắng bé lại kéo tay ba: “Ba, ba nói có đúng không?”

Ánh mắt sâu hút của người đàn ông nhìn về Lâm Hương Giang: “Em có bằng lòng chờ tôi không?” Chờ hắn giải quyết xong tất thảy mọi việc, tất nhiên hắn sẽ hủy việc đính hôn.

Lâm Hương Giang ngẩng đầu va vào ánh mắt rực sáng của hắn, nhịp tim vô cớ rối loạn, suýt nữa đã đầm chìm trong cặp mắt đen đặc của người đàn ông.

“Tôi…

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang lời Lâm Hương Giang.

Hoàng Kiều Liên cũng muốn lẳng lặng hóng kịch hay, không biết tên thức thời nào lại gọi điện cho cô ấy vào lúc này. Cô ấy ngượng ngùng cười khan mấy tiếng: “Điện thoại của tớ…”

Lúc này Lâm Hương Giang đã tỉnh táo lại, ảo não vỗ trán. Ban nãy đúng là cô mụ cả đầu rồi, suýt nữa đã bị con trai và người đàn ông kia làm cho rối trí.

Thế mà cô lại tin lời Hà Tuấn Khoa, suýt chút nữa đã đồng ý với hẳn.

Hoàng Kiều Liên nhanh chóng cúp máy: “Cửa hàng xảy ra chuyện, tôi phải đi rồi” Cô ấy vỗ vỗ vai Lâm Hương Giang: “Tiểu Giang, tuyệt đối đừng để một vài gã đàn ông mê hoặc”

Dứt lời thì cảm nhận thấy ánh mắt như: dao của Hà Tuấn Khoa quét tới, tim cô ấy run lên, biết không thể tùy tiện chọc vào người đàn ông này, cô ấy vẫn nên chuồn nhanh thì hơn.

Kế đó, Lâm Hương Giang thản nhiên lờ vấn đề này đi, không cho hắn một đáp án.

Lâm Thanh Dương nóng ruột khó nén, suýt nữa đã muốn kết hợp luôn cho họ.

Ăn no bụng rồi, thằng bé đề nghị đi xem phim.

Lâm Hương Giang cảm thấy hôm nay con trai quá là kì lạ, trước kia thằng bé còn từng nói là không thích xem phim.

Ba người tới rạp chiếu phim, thăng bé đi giữa nằm tay hai người, hình ảnh nhìn qua thấy hệt như một nhà ba người, lại cộng thêm Hà Tuấn Khoa có khí chất bất phàm nên tự nhiên khiến không ít người chú ý.

“0a, cậu nhìn anh kia đẹp trai quá đi mất, trông còn quen quen, hình như là ngôi sai “Hâm mộ cô gái kia ghê, đó là con trai họ đúng không? Đáng yêu quá đi mất, may là được di truyền sự đẹp trai khôi ngô của ba nó…

Lâm Hương Giang nghe tiếng xì xâm của những cô gái xung quanh, suýt nữa đã không nhịn được đi lên chất vấn, cái gì gọi là “may mà được di truyền từ ba nó”?

Chẳng lẽ cô xấu lắm ư?

Cái đám cô gái nông cạn này chỉ biết nhìn có bề ngoài thôi!

Cô thầm nguýt Hà Tuấn Khoa một cái, đều tại hắn, không việc gì sinh ra cái bản mặt yêu nghiệt đó để làm gì?

“Mẹ, con muốn xem phim này”

Lâm Hương Giang nhìn theo hướng thẳng bé chỉ, đó là một bộ phim tình cảm. Cô nhíu mày, còn nhỏ tuổi mà đã xem phim yêu đương cái gì?

“Chúng ta xem phim khác nhé “Không, con chỉ muốn xem phim này!”

Thẳng bé kéo người đàn ông cao lớn đi về phía cửa bán vé: “Ba, chúng ta đi mua vé”