Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 168



Chương 168: Vờ tha để bắt ư

Trong rạp chiếu phim, Lâm Hương Giang ôm con trai, Hà Tuấn Khoa thì ngồi ở vị trí bên phải cô.

Rõ ràng mua ba vé nhưng thãng bé lại cứ khư khư không chịu ngồi ghế riêng, cứ nhất quyết đòi cô ôm trong lòng.

Trên màn hình lớn đang chiếu câu chuyện tình yê quấn quýt bi thương, thãng bé coi một hồi đã chê chán, tựa vào ngực cô ngái ngủ.

Lâm Hương Giang muốn đánh mông thẳng bé, người lao nhao muốn xem phim tình yêu là nó, giờ người chê chán cũng là nó.

Lúc đầu cô đã bảo rồi, trẻ con mà xem phim tình yêu cái gì? Ấy thế Hà Tuấn Khoa lại còn cứ nuông chiều mua theo ý thẳng bé.

Giờ thì hay rồi, thăng bé nằm trong lòng cô ngủ khò, để lại hai người họ xem bộ phim lúng túng như vậy, đúng là hết nói nổi Cô phát hiện xung quanh đều toàn những cặp tình nhân đang ngồi, chỉ có hai người họ là mang con theo, thoạt trông như một nhà ba người. Nhưng thực chất, họ lại có quan hệ chồng trước vợ trước.

Bộ phim tình cảm này còn có không ít cảnh thân mật. Trong phim, nam nữ chính mới giây trước còn hôn nhau trong bếp mà ngay giây sau đã hôn hít trong phòng khách, kế đó là sân thượng, phòng tắm, phòng..

Làm người ta xem mà bối rối, hôn lâu như vậy sẽ không tắt thở chứ?

Còn cứ phải thử ở mỗi địa điểm một lần, là sợ khán giả không biết nhà họ rộng hay sao?

xung quanh thế mà cũng đều đã hôn nhau.

Thử nghĩ mà xem, bên cạnh toàn những tiếng thở gấp do nam nữ hôn nhau, có còn để người ta yên ổn xem phim nữa không hả?

Sớm biết như vậy, ban nấy cô đã nên kiên quyết không xem phim tình cảm yêu đương gì hết!

Cô không nhịn được lén lút liếc qua người đàn ông bên cạnh một cái, tại sao hẳn lại yên lặng như vậy?

Mới quay sang đã bất chợt va vào cặp mắt đen kịt của người đàn ông. Hắn đến gần từ lúc nào vậy, tại sao cô lại không nhận ra?

Tơ lòng căng chặt, giọng nói cũng run run: “Anh… anh muốn làm gì?” Không phải hẳn cũng muốn… hôn đấy chứ?

Ánh sáng nhập nhằng mờ ảo trong rạp phim xoáy vào ngũ quan sắc nét của người đàn ông. Dáng vẻ hoang mang của cô khiến đáy mắt người đàn ông hiện lên vẻ thích thú, khẽ cong môi nói rồi: “Thằng bé ngủ rồi, đưa nó cho tôi”

Hà Tuấn Khoa vươn tay ôm đứa bé trong lòng cô đi.

Cô thoáng ngẩn người nhìn hắn, người ta không hề muốn làm gì cô hết, chỉ là do cô suy nghĩ nhiều?

Mặt cô lộ vẻ lúng túng, may mà đang trong rạp chiếu phim nên không nhìn được rõ ràng, hẳn là hẳn không nhận ra sự mất tự nhiên của cô, Lâm Hương Giang thở phào một hơi, bàn tay đặt trên đùi bỗng bị bàn tay đàn ông nắm lấy, dây thần kinh mới thả lỏng thoắt lại căng chặt.

Bàn tay đàn ông dày rộng ấm nồng, nhiệt độ đó khiến tim cô bất giác đập nhanh xa, theo phản xạ muốn rụt tay về nhưng hắn lại nằm chặt không thả.

Khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, dáng vẻ người đàn ông như không hề có chuyện gì xảy ra, nghiêm trang nhìn màn ảnh.

Cô cũng không tiện giấy giụa nữa, mặc cho tay hắn nắm lấy tay mình.

Đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười, là người có con cả rồi, tại sao lại cứ như cô gái trẻ chỉ mới biết yêu, động lòng không duyên cớ.

Cho đến khi bộ phim kết thúc, hai người mới buông tay nhau ra.

Ra khỏi rạp chiếu phim mới phát hiện ngoài trời đổ mưa to, tài xế của hẳn đã lái xe tới.

“Lên xe” Hà Tuấn Khoa nói với cô một câu, liền đó ôm con trai ngồi vào trong xe trước.

Vốn dĩ cô không muốn để hản đưa về, nhưng giờ trời mưa, con trai còn đang ngủ, không thể không bước lên xe hẳn.

Cô tưởng hẳn đưa họ về nhà của Hoàng Kiều Liên, không ngờ tài xế lại lái xe tới dưới nhà hắn.

Xe vững vàng dừng bánh trong hầm để xe, Hà Tuấn Khoa lại bế con trai xuống xe.

Lâm Hương Giang hơi nóng ruột, xuống xe theo: “Anh mang con đi đâu?” Hôm nay là cuối tuần, đáng lý con trai nên ở với cô.

“Nhà tôi, không phải em từng ở rồi?

Nhanh thế đã quên rồi tư?”

“Theo như hợp đồng, hôm nay hẳn con trai phải ở với tôi”

Cặp mắt Hà Tuấn Khoa sẵm đi đôi phần: “Vậy thì cùng vào cả đi” Dứt lời đã bế con trai đi vào trong thang máy.

Lâm Hương Giang ngơ ngác đuổi theo: “Ơ này…”

Lần này tới căn nhà này, có thoáng chốc.

hoảng hốt. Rốt cuộc thì khi rời đi, cô chưa từng nghĩ là mình sẽ còn tới nơi này.

Cô đứng ở cửa phòng, nhìn Hà Tuấn Khoa cẩn thận đặt con trai nằm lên giường, đắp kín chăn lại cho thẳng bé.

Trông dáng vẻ hắn dường như đã quen với việc làm ba, cho dù không thực sự đạt chuẩn, chí ít thứ hắn có thể cho con trai đã nhiều hơn cô.

Hai người ra khỏi phòng, đi tới phòng khách. Ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa, những hạt mưa va vào cửa sổ bằng kính vang lên bồm bộp.

Lâm Hương Giang cụp mắt nói: “Vậy…đêm nay cứ để thằng bé ngủ lại đây, anh chăm cho nó đi, tôi về nhà.”

Khi trở về Hà Tuấn Khoa đã cởi bỏ áo vest, lúc này trên người mặc chiếc sơ mi màu xám đen, cổ áo cởi hai cúc, tùy ý lại đâu đó gợi cảm.

Một tay hẳn đút trong túi quần tây, dáng người thon dài đứng trước mặt cô, cứ thế im lặng nhìn cô chăm chú.

Không nghe hän nói gì, tưởng là hẳn đang đợi cô rời đi. Cô quay gót định đi, đúng lúc ấy tay bỗng bị hắn bắt lấy, dùng sức kéo mạnh cô vào trong lồng ngực.

Ngay giây kế tiếp, cô đã bị người đàn ông ôm siết. Căm người đàn ông tì trên vai cô, khi nói chuyện, hơi thở nóng phà vào tai cô: “Đừng đi, đêm nay ở lại đây”

Giọng đàn ông khàn khàn lại đầy mê hoặc khiến tim người ta như nhũn nhừ. Cô ngửi được thứ mùi trong trẻo sạch sẽ như mùi gỗ tùng nhàn nhạt trên cơ thể người đàn ông, thứ mùi khiến người ta bất giác thả lỏng, lại khó cầm lòng mà không muốn rời xa.

Cô giơ tay lên định vòng ôm lại hẳn, ngay khi tay gần chạm vào hắn bỗng chợt sực tỉnh, đẩy mạnh hẳn ra, hoảng hốt rời khỏi vòng ôm của hắn, quay người định chạy.

Cánh tay dài của người đàn ông vòng lấy cô từ đẳng sau.

“Chạy cái gì? Bên ngoài trời còn đang mưa, bảo em ở lại đây một đêm em cũng không dám à?” Hắn lại nói sát vào tai cô.

“Không phải không dám, mà là không được”

“Đây là nhà tôi, tôi bảo em ở lại, ai nói không được?”

“Tôi nói…” Cô không muốn lại dây dưa dính dáng vào hẳn.

Hà Tuấn Khoa bấu lấy vai cô, xoay ngược cô lại, cúi đầu cụp mắt nhìn cô: “Em đang vờ tha để bắt đấy ư?”

“Tôi, tôi không có!”

“Không cớ? Vậy tức em quên giờ em đã là người phụ nữ của tôi?” Hắn bảo cô ở lại là yêu cầu quá phận lắm ư?

“Hà Tuấn Khoai Tôi chưa đồng ý làm người phụ nữ của anh!”

“Đây là thứ em nợ tôi!”

Trợn mắt nhìn đối phương, không ai chịu nhượng bộ.

Một lúc lâu sau, Lâm Hương Giang mới tìm lại được giọng nói của mình: “Nếu anh cảm thấy tôi nợ chủ tịch Hà một mạng, tôi đã ly hôn với anh, con trai cũng thuộc về anh.

Nếu tôi nợ anh tính mạng anh đã cứu tôi, tôi có thể trả lại bãng cách khác…”

“Không cần, tôi chỉ cần em làm người phụ nữ của tôi!” Hắn thẳng thừng cắt đứt lời cô, bá đạo lại bất chấp lý lẽ đến thế.

“Tại sao anh cứ phải cố chấp như thế?

Anh cảm thấy chị cả anh sẽ đồng ý cho anh ở bên tôi? Dù là… Dù là anh không kết hôn với cô Cố, cô ấy cũng là vợ chưa cưới của anh, hai người có hôn ước. Tôi và anh là không thể nào, chúng ta không phải người của cùng một thế giới…

Còn chưa dứt lời, người đàn ông đã cúi đầu khóa chặt đôi môi đang không ngừng lải nhải của cô.

*Ư, anh buông ra, buông ra…” Cô siết tay thành đám đánh người đàn ông, lại đổi về sự cướp đoạt như mưa rền gió dữ.

Không biết qua bao lâu, tới khi hô hấp của cô đã sắp bị cướp sạch, muốn tắt thở tới nơi, người đàn ông mới buông cô ra.

Cô yếu ớt dựa vào người đàn ông, há to miệng thở lấy thở để. Hắn nhấc cảm cô lên, nhìn đăm đăm vào đôi môi đỏ thãm của cô, cất giọng khản đặc: “Ngoan, tối nay ở lại đây với tôi và con, đã rất lâu một nhà ba người chúng ta không ngủ cùng nhau rồi”

Lâm Hương Giang rất muốn giơ tay tát một cú lên gương mặt điển trai tới độ như yêu nghiệt của người đàn ông này, bắt nạt cô xong lại nhét cho cục kẹo để dỗ cô ư?

Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế?

Cô điều chỉnh nhịp thở chậm lại, rốt cuộc đã có thể đứng thẳng người, rời khỏi vòng ôm của hắn, đang lúc muốn từ chối thì từ sau lưng lại có tiếng bước chân bành bạch chạy tới.