Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 653





Chương 654: Bé Con bị bệnh

Trong khu biệt thự nhà họ Hà, Bé Con lại lên cơn sốt cao, con bé đang khóc lớn vì khó chịu.

Nguyệt Hương ôm lấy đứa trẻ đang khóc, mặc dù cau mày nhưng dường như cô ta không lo lằng về tình trạng của đứa trẻ. Thay vào đó, cô ta liên tục hỏi người quản gia đã thông báo cho Hà Tuấn Khoa chưa?

“Tôi đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc Hà rồi, cậu ấy cũng biết cô chủ nhỏ bị ốm, cậu ấy đang trên đường trở về” Người quản gia nói lại với cô ta.

“Vậy là tốt rồi” Nguyệt Hương cụp mắt xuống, che giấu ý nghĩ sâu xa ở trong mắt.

“Bé Con khóc rất nhiều, tôi nghĩ chúng ta nên đưa con bé đến bệnh viện trước” Thím Trần được Hà Tuấn Khoa cử đến để giúp chăm sóc Bé Con nói với vẻ cực kỳ lo lăng “Không cần phải đi nhanh như vậy, đợi tổng giám đốc Hà quay lại rồi nói sau” Nguyệt Hương lạnh lùng từ chối.

“Nhưng con bé sốt cao.

“Không phải tôi dán miếng dán hạ sốt cho con bé rồi sao? Hơn nữa vừa rồi tôi cũng đã cho con bé uống thuốc hạ sốt rồi, lát nữa chắc sẽ ổn thôi” Nguyệt Hương đang dần mất kiên nhẫn.

Thím Trần chỉ có thể thấp thỏm lo lắng, nếu đứa nhỏ sốt cao sẽ rất nguy hiểm, nếu sốt đến hỏng đầu thì làm sao bây giờ?

Không hiểu tại sao một người mẹ như Nguyệt Hương lại không nóng ruột?

“Đột nhiên cô chủ nhỏ bị sốt có phải do hôm qua cô tắm nước lạnh cho con bé không?” Thím Trần phát hiện ra cô ta dội nước lạnh lên người đứa nhỏ, thời tiết đã trở lạnh rồi, một đứa trẻ làm sao có thể chịu được?

Nguyệt Hương lập tức thay đổi sắc mặt khi nghe thấy lời này của thím Trần, cô ta nhìn chằm chẳm vào thím Trần, nghiêm túc cảnh cáo: “Bà đang nói nhảm nhí cái gì vậy? Tốt hơn hết là bà đừng nói những điều này ở trước mặt tổng giám đốc Hài”

Thậm chí dì Dư cũng nghiêm mặt, nói với thím Trần: “Đúng vậy, chắc chắn là bà nói vớ vẩn, Nguyệt Hương có hồ đồ như thế nào thì cũng không tắm cho đứa trẻ bằng nước lạnh.

Bà nhìn nhầm thì thôi chứ đừng có nói lung tung ở trước mặt tổng giám đốc Hà.

Mặc dù thím Trần đã lớn tuổi nhưng không phải bà ấy chưa chăm sóc cho trẻ con bao giờ, bà ấy chắc chẳn rãng Nguyệt Hương đã dội nước lạnh lên người đứa trẻ, vì bọn họ đã nhiều lần cảnh cáo nên bà ấy chỉ có thể im lặng.

“À… Chắc là tôi nhớ nhầm”

“Bà già rồi nên hồ đồ, chuyện này không thể nói lung tung như vậy có biết không?”

Khuôn mặt của Nguyệt Hương rất lạnh lùng, nói.

Kể từ khi cô ta biết Hà Tuấn Khoa không về nhà là vì đi tìm Lâm Hương Giang, trong lòng cô ta vẫn không thấy thoải mái.

€ó thể nói, nếu như Lâm Hương Giang không tha thứ cho anh thì anh sẽ không về nhà sao?

Đợi đến khi anh đưa Lâm Hương Giang trở về thì những chuyện mà cô ta làm trước đây sẽ vô ích sao?

Vì vậy, dù có thể nào đi chăng nữa, cô ta cũng phải khiến cho Hà Tuấn Khoa về nhà và bây giờ lý do để anh quay lại chỉ có con gái mà thôi.

Cô ta nhìn Bé Con đang khóc ở trong vòng tay, chỉ có thể khiến con bé chịu khổ một lần nữa.

Khi Hà Tuấn Khoa trở lại, cơn sốt của Bé Con vẫn chưa hoàn toàn hạ nhiệt, con bé đã khóc một lúc lâu và cổ họng trở nên khàn khàn.

Nhìn thấy con gái mình như vậy, đột nhiên sắc mặt của người đàn ông trở nên lạnh lùng, anh không khỏi tức giận: “Mấy người chăm sóc cho con bé như thế nào? Ba người và một đám người giúp việc ở trong nhà mà không thể chăm sóc được cho một đứa trẻ sao?”

Mọi người không dám thở, đều cúi đầu xuống vì sợ bị tra hỏi Nguyệt Hương không ngờ anh lại tức giận như vậy, ánh mắt lạnh lùng của anh cũng khiến cô ta sợ hãi, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Chỉ có thím Trần đáp lại lời của anh: “Hôm nay đột nhiên cô chủ nhỏ đổ bệnh, chúng tôi đều không kịp trở tay, có thể là do thời tiết thay đổi, vốn dĩ sức khỏe của đứa trẻ đã rất yếu.”