Nguyệt Hương sợ thím Trần nói bậy ở trước mặt anh nên sau khi kìm nén sự căng thẳng, cô ta vội nói với anh: “Đúng là thời tiết thay đổi quá nhanh, tôi không chăm sóc tốt cho con bé nên đây là do trách nhiệm người làm mẹ của tị “Không phải, là trách nhiệm của tôi, là đêm qua tôi canh chừng Bé Con, sau nửa đêm đã ngủ thiếp đi. Có lẽ lúc đó đã khiến cho Bé Con bị lạnh, anh muốn trách thì hãy trách tôi đi” Dì Dư mở miệng ra liền nhận sai.
Hà Tuấn Khoa nhìn bọn họ một cách lạnh lùng, hoàn toàn không lên tiếng.
“Bác sĩ gia đình đã đến khám và nói răng con bé bị lên cơn sốt, đã viết đơn thuốc hạ sốt và cho con bé uống rồi, có lẽ vì con bé cảm thấy trong người khó chịu nên cứ khóc suốt”
Nguyệt Hương nói khẽ.
‘Vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa tràn ngập sự lạnh lẽo, cảm thấy việc mắng bọn họ vô dụng cũng lãng phí thời gian, nhìn thấy con gái chịu khổ như vậy khiến anh rất đau lòng.
“Nếu nhiều người như vậy mà cũng không thể chăm sóc tốt cho một đứa trẻ, vậy thì tôi cũng không cần đến mấy người nữa” Vẻ mặt lạnh lùng của anh cùng với một câu nói khiến cho những người có mặt ở đây đều cảm thấy sợ hãi.
“Dì Dư, thím Trần, hai người đi giải quyết chuyện tiền lương với quản gia. Ở đây không cần đến hai người nữa, tôi sẽ mời chuyên gia chăm sóc trẻ con đến chăm sóc cho con gái tôi” Anh vừa sa thải bọn họ sao?
Cả hai vô cùng sửng sốt khi nghe thấy lời này, dì Dư lập tức cầu xin: “Tổng giám đốc Hà, tôi thừa nhận lỗi lầm của mình, xin anh đừng sa thải tôi”
Nguyệt Hương không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, cô ta đã quen với việc.
được dì Dư giúp đỡ, lập tức cầu xin: “Tổng giám đốc Hà, anh hãy cho bà ấy một cơ hội..”
“Tôi đã cho bà ta rất nhiều cơ hội, nhưng lần nào mà bà ta không sơ suất?” Anh cắt ngang lời cầu xin của Nguyệt Hương một cách thẳng thừng.
Những gì anh nói đều đúng, từ khi dì Dư chăm sóc cho đứa trẻ đến bây giờ đều là do lỗi của bà ta, mỗi lần bà ta đều thừa nhận lỗi lầm của mình, anh nghe thôi đã cảm thấy buồn bực.
Anh không cần những người vô dụng.
Dì Dư nhận sai hay không nhận sai cũng không được, sốt ruột đến mức chỉ biết khóc, bà ta nhìn về phía Nguyệt Hương, hy vọng cô ta có thể cầu xin cho bà ta một lần nữa.
Thím Trần cảm thấy mình rất vô tội, dáng vẻ oan khuất mà nói: “Tổng giám đốc Hà, bệnh tình lần này của cô chủ nhỏ không thể trách tôi. Con bé bị bệnh là do có người cố ý làm như vậy” Bà ấy sắp bị đuổi việc, nếu như: không nói ra sự thật thì đúng là quá vô tội rồi.
‘Vừa dứt lời, vẻ mặt của Nguyệt Hương ở bên cạnh lập tức thay đổi, cô ta không khỏi lo lắng, hét lên: “Thím Trần, bà đừng có nói lung tung, ở đây làm gì có ai làm hại Bé Con?”
Để giữ được công việc của mình, thím Trần không thèm quan tâm mà nói với Hà Tuấn Khoa: “Tổng giám đốc Hà, hôm qua tôi thấy Nguyệt Hương đã tảm cho cô chủ nhỏ bằng nước lạnh, tôi nghĩ đây là lý do tại sao cô chủ nhỏ lại đổ bệnh”
Hà Tuấn Khoa nghe vậy, đột nhiên đồng tử co rụt lại, đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm như chim ưng khiến cho người ta sợ hãi: “Thím nói cái gì? Nói lại lần nữa tôi nghe!”
“Tổng giám đốc Hà, anh đừng nghe bà ấy nói bậy bạ, bà ấy già rồi nên ăn nói lung tung!”
Nguyệt Hương vội nói.
Nhưng mà cô ta không biết, cô ta càng sốt ruột thì lại càng khiến cho người khác nghĩ ngời Hà Tuấn Khoa liếc cô ta một cái rồi nhìn chăm chằm vào thím Trần và hỏi: “Thím có thể nói rõ chuyện gì đã xảy ra cho tôi biết không?”
Đã nói đến lúc này rồi thì thím Trần chỉ có thể nói ra mọi chuyện, mới có thể giữ được công việc của mình.
Cho nên, dù sắc mặt của Nguyệt Hương có khó coi đến đâu, bà ấy vẫn nói tiếp: “Tối hôm qua, cô chủ nhỏ đi tắm khóc nháo rất bất thường, tôi đi qua thì thấy Nguyệt Hương tắm nước lạnh cho con bé, có lẽ là lạnh quá nên con bé mới khóc lớn như vậy… Lúc đó tôi không dám hỏi, bây giờ cô chủ nhỏ bệnh nặng như vậy cũng không thấy cô ta cho đi bệnh viện hay là gọi bác sĩ. Tôi thật sự nghỉ ngờ không biết cô ta có phải là mẹ của cô chủ nhỏ không?”
Bà ấy chưa bao giờ thấy có người mẹ nào lại đối xử với con mình như vậy.
“Tôi… Tôi không phải là mẹ của con bé thì còn ai vào đây nữa? Thím Trần, tại sao bà lại nói dối để vu oan cho tôi? Tôi không làm những chuyện mà bà đã nói!” Nguyệt Hương vừa lo lắng vừa sợ hãi, nếu như chuyện này bị vạch trần ra ngoài thì cô ta sẽ xong đời.
“Tôi già rồi cũng không cần phải nói dối, tôi chỉ nói những gì mà tôi nhìn thấy thôi.”
Thím Trần chỉ còn thiếu chưa thề với trời mà thôi.
“Tổng giám đốc Hà, đừng nghe bà ấy.
Nguyệt Hương nhìn về phía người đàn ông, chỉ thấy anh đang nhìn cô ta chäm chẵm, đôi mắt u ám và lạnh lẽo khiến người ta sợ đến phát run.