Anh lập tức hỏi nhân viên, nói cô rời đi từ cửa sau nhà bếp rồi.
“Ấy, đây là cái gì, là vị khách lúc nấy để lại sao?”
Nhân viên phục vụ thu dọn bàn, phát hiện đồ của Tân Miêu để quên.
Phó Hằng lập tức chạy qua đó, phát hiện đó là một quyển sổ, thế mà trên đó lại là đang mắng bản thân anh.
“Lừa đảo, đồ lừa đảo, từ bao giờ không ngốc nữa vậy?”
“Tên ngốc bây giờ thành đồ lừa đảo rồi, thật sự rất giỏi!”
“Anh không ngốc nữa… cũng không lừa được nữa.”
“Hừ, Phó Hằng thối… anh đi chết đỉi.”
Anh nhìn quyển sổ, khắp nơi đều là tên anh, đây là cô cố ý để lại cho anh sao?
Anh cười khổ, rõ ràng cô đang chơi trò mèo vờn chuột với anh, để một cô gái thu hút mình, bây giờ lại không tìm thấy người.
Mất rồi lại được, rồi lại một lân nữa có cảm giác mất đi, thật sự là quá kém rồi.
Anh cẩn thận giữ gìn quyển sổ, đem về nhà, cho dù cả người bị ướt, nhưng quyển sổ không bị ướt dù chỉ một góc.
Không được, anh không thể ngồi chờ chết được, không tìm thấy Tâm Miêu, nhưng có thể tìm thấy Bạch Nhược Niên.
Một người phụ nữ trốn trốn tránh tránh, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Anh có bản đồ toàn cục Đà Nẵng, mô hình 3D, chỗ nào mới tăng thêm nhân khẩu anh đều biết, Tân Miêu có thể đi khắp mọi nơi để thi hành nhiệm vụ, nhưng Bạch Nhược Niên thì không thể bôn ba khắp nơi được.
Anh điều tra ba ngày, cuối cùng cũng tìm được Bạch Nhược Niên, còn thuận theo manh mối tìm được Kỷ Thiên Minh, Kỷ Nguyệt Trâm, ấy vậy mà bọn họ cứ đi theo Bạch Nhược Niên.
Kỷ Thiên Minh…Kỷ Thiên Minh quen Tân Miêu!
Anh lập tức liên hệ với Kỷ Thiên Minh, tuy rằng hai người họ chưa từng gặp nhau, nhưng cũng không xa lạ gì nhau.
“Cố Thành Trung để anh đến tìm tôi sao?” Kỷ Thiên Minh ngờ vực hỏi.
“Không phải, là chuyện riêng của tôi.”
“Chuyện riêng của anh sao? Anh có chuyện riêng gì mà tôi có thể giải quyết sao?”
Đột nhiên Kỷ Thiên Minh thấy hứng †hú.
“Anh biết Tân Miêu đúng không? Cô ấy ở đâu? Tôi muốn tìm cô ấy.”
“Anh tìm yêu nữ đó làm gì?” Kỷ Thiên Minh cau chặt lông mày, rất không vừa ý nhắc đến Tân Miêu, vô thức sờ vào mũi.
Mấy năm nay anh ta giúp Dạ Lang liên hệ người, người móc nối vấn luôn là Tân Miêu, mặc dù cô gái này tuổi tác không lớn nhưng lại rất tà.
Lúc thì lắng lơ từ trong xương, lúc thì thanh thuần vô hại, làm việc thì quái đản, thủ đoạn độc ác.
Mỗi lần gặp mặt anh ta đều cảm thấy đen đủi, Kỷ Thiên Minh còn đặc biệt xem cho cô một quẻ, bọn họ bát tự không hợp, không hợp ý nhau.
Phó Hằng nghe thấy lời này, không tự chủ mà cau chặt mày, anh không thích Kỷ Thiên Minh nói như thế.
“Cô ấy không phải yêu nữ.” “Không phải yêu nữ? Anh có biết có bao nhiêu người chết trong tay cô ta không? Tất cả đều là đàn ông, tử trạng khủng bố, tôi nhìn đều cảm thấy được thủ đoạn độc ác, một cô gái, chỉ trong nháy mắt đã muốn lấy mạng người. Ngoại trừ thực hiện nhiệm vụ, cô ta thích nhất là ra vào quán bar hạng ba để theo dõi đàn ông, những người mà bị cô ta nhắm vào, toàn bộ đều không có kết cục tốt.”
“Vì sao cô ấy phải làm như vậy?”
“Tôi làm sao biết được. Thầy trò hai người đó rất cổ quái. Nếu không phải là sư phụ qua đời, di ngôn lúc lâm chung là để tôi bảo vệ cho sư mẫu, tôi cũng không quen biết với cô ta. Nếu anh thật sự muốn tìm cô ta, vậy thì đi khu đèn đỏ, quán bar hạng ba hay khách sạn nhỏ gì đó, cô ta rất hay ra vào chỗ đó.
Anh nói xem một cô gái hay đi đến chỗ đó, còn có thể làm gì?”
“Anh cũng có thể điều tra mấy vụ án ở bệnh viện, sẽ luôn có đàn ông chết oan, anh sẽ biết cô ta thích ra vào những nơi nào. Người anh em, anh có vẻ như chưa tiếp xúc với đời nhỉ, không phải bị cô nhóc đó mê hoặc rồi chứ?”
Ánh mắt Kỷ Thiên Minh nhìn anh không khỏi có chút kì quái.
Phó Hằng bị vạch trần tâm tư, có chút không vui, tránh ánh mắt của anh ta.