“Cô ấy không giống như anh nghĩ đâu, cô ấy là một cô gái tốt.”
“Ha ha ha…”
Kỷ Thiên Minh giống như nghe thấy lời nực cười vậy, nhịn không nổi cười to thành tiếng, vỗ bàn cười ngặt nghẽo.
“Cô ta là cô gái tốt sao? Vậy dưới bầu trời này không còn cô gái nào tốt nữa rồi. Anh đi điều tra thì sẽ biết được cô gái này thủ đoạn độc ác đến nhường nào, mỹ nhân rắn rết cũng không bì được. Được rồi, những gì nên nói tôi đều nói cả rồi, tạm biệt, nhớ thanh toán nhé.”
Kỷ Thiên Minh nói xong liền tiêu sái rời đi, mà Phó Hằng lại siết chặt nắm tay. Bọn họ nhất định có thành kiến với Tân Miêu.
Phó Hằng dựa theo những manh mối mà Kỷ Thiên Minh đưa, bắt đầu điều tra về những vụ án chết oan gân đây. Đều là những nơi tạp nham của đủ mọi loại người, còn có một số là sòng bạc ngầm dưới lòng đất, tất cả đều chết một cách kì lạ. Báo cáo nghiệm thi của viện pháp y cho thấy, khi còn sống họ dùng một lượng lớn thuốc kích dục hoặc là thuốc kích thích nên dẫn đến đột tử. Lúc chết, trên mặt họ đều là dáng vẻ dâm loạn thô tục, mở tròn mắt cười, giống như nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân vậy.
Căn cứ vào xét hỏi, những người này đều là tự mình mua thuốc cả, không tồn tại khả năng bị giết, hơn nữa mấy cô gái theo họ vào phòng cũng không tỉnh †áo, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh sát truy hỏi rất nhiều, cũng không hỏi ra được nguyên nhân, tạm giam được vài ngày thì phải thả người.
Chuyện này vốn chẳng vẻ vang gì, hơn nữa những nơi tạp nham như thế này cũng thường xảy ra án mạng, do vậy mà rất nhiều vụ được đè xuống, ngay cả một tin tức cũng không có.
Mỗi một thành phố, đều có dáng vẻ hào nhoáng chói lọi của nó, cũng có một mặt tối tăm mục nát, không ai biết đến, cũng không ai quản.
Anh phát hiện nơi mà Tân Miêu đến nhiều nhất chính là quán rượu tên Hồng Trần. Những người đến đây cũng không phải là người có tiền, phụ nữ trong đó cũng không xinh đẹp, tuổi tác cũng lớn, phần lớn chỉ là mượn rượu giải sầu.
Anh liền vào ngồi đợi, sớm muộn cũng có một ngày gặp được Tân Miêu.
Đúng như dự đoán…
Anh ngồi ở góc khuất tối nhất, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trang điểm thành nhân viên phục vụ đang đi lên lầu.
Mắt anh chợt lóe sáng, lập tức bám theo.
Lầu trên có nhiều phòng, anh không biết cô vào phòng nào, anh chỉ có thể đạp cửa từng phòng.
Anh cũng nhìn thấy rất nhiều thứ không đáng nhìn.
“Cmn bị bệnh à? Nhìn cái gì? Quấy rầy hứng thú của ông đây.”
“Ôi chao, sao anh lại vào đây, ngại chết người ta rồi!”
“Mau ra ngoài, tiểu tử từ đâu ra, không hiểu quy tắc sao.”
Sau mỗi cánh cửa đều có những tiếng chửi đổng như vậy.
Mặt anh ửng đỏ trong nháy mắt, hai chân cứ như bị đóng đinh tại chỗ, nặng nề không bước nổi.
Hai mắt anh như nhìn thấy quỷ vậy, vốn dĩ phải lập tức rời đi, nhưng… mắt anh bỗng tối lại.
Đây… đây chính là nam nữ yêu nhau sao?
Anh chưa từng trải qua, duy nhất cũng chỉ có căng thẳng mà Tân Miêu mang lại cho anh, anh làm gì đã thấy điều này.
“Còn không ra ngoài, tên nhóc thối này nhìn cái gì? Còn nhìn nữa liền móc mắt mày.”
Gã đàn ông ở trong đó hung ác nói.
Lúc này anh mới hồi thần, thân hình cứng nhắc đóng cửa lại, nhưng một màn nào đó hiện lên trong đầu lại vẫn xua đi được.
Màn đó thật quen mắt, sao anh lại nhớ mình đã nằm mơ thấy rồi nhỉ?
Trời ạ, anh cũng quá tà ác rồi, sao có thể ảo tưởng cùng làm chuyện đó với Tân Miêu chứ, đây rõ ràng là khinh nhờn.
Trong lòng anh tràn đầy cảm giác tội lỗi, bàn tay vô thức nắm chặt, nặng nề thở hai hơi.
Lần này đạp cửa, anh sẽ nhắm chặt mắt, đợi người ta mặc quần áo xong rồi mới mở mắt.
Anh đã vào rất nhiều phòng, kinh động đến bảo vệ, cuối cùng ở phòng góc trong cùng cũng tìm thất Tân Miêu.
Cô ăn mặc diêm dúa gợi cảm, khoác chiếc váy dài màu đen, nhưng lại là chất liệu trong suốt, bên trong có thể nhìn thấy cánh tay thon dài, xương quai xanh tỉnh tế, còn có eo thon, mông vểnh.
Chân dài trắng nõn dụ người, mềm mại uyển chuyển.
Cho dù bên trong có đeo dây tất và váy ngắn, thì cũng không thể ngăn nổi sự gợi cảm và mê hoặc động lòng người này.
Cô đang ngồi bên mép giường, hai chân vắt lên nhau, đôi chân trắng nốn lộ ra ngoài.
Mà một người đàn ông lại đang quỳ trên mặt đất, nằm bò ra sàn nhà, trên mặt là biểu cảm mất hồn.
Hắn hưng phấn quá độ mà nảy sinh ảo giác.
Phó Hằng là đàn ông, nhìn thấy một màn này thấy đê hèn không chịu nổi, nhưng Tân Miêu lại thưởng thức đến thích thú. Trong tay còn cầm cái roi đánh lên người anh ta, người đó không kêu gào đau đớn, nát da lòi xương nhưng lại kêu rất thoải mái.
Những lời này, lọt vào tai ai cũng khiến họ xấu hổ.
Phó Hằng nhìn thấy cảnh này, mắt trợn tròn miệng há hốc ra.
Tâm Miêu vì bị quấy rầy chuyện tốt mà không tự chủ cau mày, hơi chút không vui, chuyển tâm mắt thì ngây ra như ngông.