Phó Hằng ngốc lăng đứng tại cửa ra vào, hồi lâu cũng không nói câu nào.
Cô phản ứng lại, vứt cái roi đi, che đi gã đàn ông thô tục trên mặt đất.
“Sao anh lại đến đây?”
Cô cau mày, âm thanh có chút lạnh.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của bảo vệ.
“Chính là anh ta, mau bắt anh ta lại.”
Vốn dĩ Tân Miêu rời đi từ cửa sổ, nhưng thấy anh vẫn chưa đi, không kiềm được sự gấp gáp.
Cứ tiếp tục sẽ là mạng người, chắc chắn anh sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát.
Cô chỉ có thể xông đến, kéo lấy tay anh, đưa anh cùng rời đi.
Cũng may đây chỉ là tâng hai, nhảy xuống rất đơn giản, trong nháy mắt hai người rời khỏi quán rượu, bước đi trên hẻm nhỏ.
Từ đầu đến cuối, Phó Hằng không nói câu nào, cả người cứ như tên ngốc vậy.
Hai người đến nơi an toàn, cô mới dừng lại buông tay anh ra.
“Hẹn không gặp lại.”
Cô không nhìn mặt anh, cứ thế đi, không ngờ Phó Hằng không chút động tĩnh gì lại kéo chặt tay cô.
“Vừa nấy…em làm gì vậy?”
Trong nháy mắt ánh mắt anh trở nên bén nhọn, trong lòng có chút tức giận.
Cô là con gái, sao có thể xem những chuyện ô uế như thế, lại còn có thể ung dung đối phó.
“Anh đang chất vấn tôi sao?” Tân Miêu cười. “Tôi làm gì chẳng lẽ phải báo cáo với anh sao? Anh là gì của tôi chứ?”
“Người đàn ông của em.”
Phó Hằng nghĩ cũng không nghĩ mà mở miệng, ngược lại lời này lại khiến cho Tân Miêu sững sờ.
Thần sắc cô bỗng hoảng loạn.
“Anh…anh nói linh tỉnh gì vậy?
Buông tay ra.”
Cô vốn muốn kháng cự nhưng lực †ay của Phó Hằng mạnh hơn cô. Cô căn bản không có lực thoát ra.
“Lúc ở nhà họ Cố, những cái em dạy anh, em đều quên rồi sao?”
“Anh… từ lúc đó, anh đã tỉnh táo lại rồi chứ? Đồ lừa đảo nhà anh, tôi biết ngay mà! Anh buông tay ra, chúng ta cũng chẳng có chuyện gì cả, anh là đàn ông của tôi cái gì chứ?”
“Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là người chung một đường. Không phải anh với Risa rất tốt sao? Vì sao còn đến trêu chọc tôi chứ?”
“Anh với Risa sao?”
Anh không tự chủ nhăn mày.
Từ lúc nào mà anh có quan hệ với Risa, thậm chí hai người còn không tính alf thâm giao, chỉ là một vài lần ngầu nhiên nói chuyện với nhau.