Cô kinh ngạc nhìn anh, sau khi tỉnh táo lại thì hình như hiểu được rất nhiều.
Tỉnh táo lại… Anh nên rời xa cô, cớ sao chủ động dâng mình đến cửa?
Chắc chăn là vì nhất thời rung động.
Lâu dần anh hiểu được rõ tình yêu nam nữ sẽ hiểu được cô không phải người yêu phù hợp. Anh xứng đáng có người tốt hơn, chẳng cần lãng phí thời gian ở bên người cô.
Đến lúc đó, cô có khả năng thất bại trong trò chơi.
Tuy nhiên, hiện tại cô không hối hận.
Phó Thanh Viên cùng một gã đàn ông khác đi lướt qua nhau, người kia hình như nhìn thân thể Tân Miêu.
“Dám nhìn người phụ nữ của tôi, tôi phải móc mắt anh raI”
Anh âm thầm nói.
Gã đàn ông kia nghe được âm thanh lạnh đến tận xương này, rùng mình một cái.
Gã lập tức thu hồi ánh mắt, sợ nên không dám nhìn nhiều. Phó Hiên ôm cô vào lòng, ngăn ánh mắt tham lam của những gã đàn ông khác.
Cô dựa vào lòng ngực anh, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh. Mùi này vẫn y như cũ, thấm vào tận trong ruột gan, vô cùng thoải mái.
Khóe miệng cô nở nụ cười, dáng đi cũng nhẹ nhàng uyển chuyển hơn.
Cô không đưa anh tới khách sạn mà dẫn anh đến nhà của mình.
Một căn hộ nhỏ, không lớn cũng không cao quá.
Cô có thể đi lại được nhưng Phó Thanh Viên lại gặp rắc rối, nhất định phải bó cơ thể lại nếu không sẽ đụng †rần nhà.
Từ lúc bước vào Tân Miêu đã hiểu được điều này.
“Anh… Vóc dáng anh quá cao, hay là đổi địa phương khác đi. Em đi đặt phòng ở khách sạn tốt một chút.”
“Không cần, đây là nhà của em à?
Trong thời gian này em đều sống ở đây?”
“Vâng, vừa chuyển nhà. Em rất thích nơi này, yên tĩnh không ai làm phiền.”
Phó Thanh Viên giờ mới hiểu, cô không ở cùng Bạch Nhược những năm qua. Thảo nào mình tìm mãi không được.
Anh ngắm nhìn bốn phía, xem xét bên trong căn hộ, ở đây có rất nhiều đồ vật màu hồng.