Điều này nghĩa là anh là người đàn ông duy nhất tới đây.
Anh thấy đầu giường đặt Shoujo Manga, bèn tò mò mở ra đọc thử.
Câu chuyện kể về hoàng tử thành thục, khi còn nhỏ anh đã biết mấy thứ này đều là giả. Không ngờ Tân Miêu lớn rồi vẫn xem mấy thứ này.
Anh biết, bề ngoài nhìn cô như một quả ớt nhỏ, nhưng trái tim rất mềm mại.
Không lâu, Tân Miêu đã ra ngoài. Bỏ đi quần áo gợi cảm, thay vào đó là đồ ngủ màu hồng hình con thỏ, trên đầu còn cột dây tóc hình tai thỏ.
Cô đi chân trần trên mặt thảm mềm mại, giống như một đứa trẻ mãi chẳng lớn. Cả người không tỏa ra mị lực mà là sự đơn thuần đáng yêu.
“Hầy… em mặc nhầm đồ đúng không? Để em đi thay một bộ khác đẹp hơn”
“Khỏi đi, cứ mặc vậy.”
Anh giữ chặt tay cô, dùng lực chút khiến cô ngã vào lòng anh.
Nháy mắt mặt cô đỏ bừng.
Kỹ năng trêu ghẹo đàn ông của cô đã thuộc hàng lão làng. Nhưng sao lần này cứ ngượng ngùng thế. Có lẽ… Cô chỉ thuộc lý thuyết trên giấy, chưa hề cảm nhận thật sự…
Hai người cùng nằm song song trên giường, ngay lập tức làm lộ ra chiếc giường đơn màu hồng không thể nhỏ hơn.
Gô tựa vào ngực anh, có chút lúng túng, tay chân lạnh ngắt, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mà Phó Thanh Viên lúc này cũng không biết nên làm cái gì, hai người mắt †o trừng mắt nhỏ, không khí trong chốc lát sắp kết thành băng.
Cứ như vậy nhìn nhau vài giây, Phó Thanh Viên mới hồi hộp nói.
“Tiếp theo… Tiếp theo phải làm gì?
Anh… Anh không biết…”
Anh nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
“Cởi… Cởi quần áo?”
Cô nuốt nước bọt, hồi hộp đến mức xuýt chút nữa thì toàn thân run rẩy.
“Vậy thì… cởi đi.”
Anh buông lỏng cô ra, hai người ngồi ở một bên, quay lưng về phía nhau, bắt đầu cởi quần áo.
Bầu không khí… Một lân nữa rơi vào tình trạng xấu hổ.
“Hay là… Anh cũng đi tắm?”
Phó Thanh Viên không nhịn được nói.
Tân Miêu đã cởi quần áo xong, cô ấy đang mặc váy ngủ, nên rất dễ cởi.
Cô quay người nhìn Phó Thanh Viên, anh ta vậy mà thật sự quay lưng về phía mình, cũng không quay đầu lại.
Thật đúng là một kẻ ngốc, nếu là người đàn ông khác, sớm đã nhân cơ hội để làm loạn.