Cô ta gọi điện thoại cho Nikkei Risa đế cầu cứu, hy vọng cô ấy có thể tới đây giúp mình, nhưng lại bị Lisa từ chối ngay lập tức “Chị gái, em đã nói rồi, nếu chị ở lại Hà Nội thì cái gì cũng vấn là của chị, tại sao chị lại cứ nhất thiết cứ phải đi Đà Nẵng để tìm Gố Thành Trung để báo thù có chứ?”
“Ghị nói cho em biết, từ nhỏ đến lớn chị chưa bao giờ phải chịu một nồi nhục nhã đến như vậy, nếu như hôm nay chị đã đến đấy rồi thì một là anh ta phải chết hai là chị sẽ chết. Em là em gái ruột của chị mà em lại chỉ biết đi giúp đỡ người ngoài, bố mẹ nuôi em ăn học trưởng thanh để làm gì cơ chứ?”
“Nếu như em chịu đến đây, vậy thì những chuyện trước đây em ăn cây táo rào cây sung chị sẽ không nhắc đến nữa. Bây giờ chỉ có em mới có thể giúp được chị gái thôi Lisa à!”
“Xin lỗi chị.”
Giọng nói của Lisa nghẹn ngào.
“Em”
Ayako Nikkeikawa tức giận đến run rẩy hết cả người, nắm tay siết lại thật chặt rồi nói: “Nếu như tối nay có chuyện không may gì xảy ra với chị, cho dù có thành ma chị cũng không tha cho em đâu! Em nghĩ răng làm người nhà của nhau mà có thể làm như vậy được sao?
Em nhất định sẽ phải hối hận, nhất định sẽ phải hối hận!”
“Chị gái, từ lúc được sinh ra ở dòng họ Nikkyo là em đã rất hối hận rồi, chị gái, nếu như chị còn coi em là em gái của chị thì chị hấy mau quay về đi, nếu không thì .. đến ngay cả em cũng không thể tiếp tục bảo vệ chị thêm được nữa đâu.”
“Em và chị trước giờ chưa bao giờ là chị em cả, tính cách của chị thì luôn hiếu thăng, mọi việc đều phải hoàn thành một cách hoàn hảo nhất, nhưng còn em thì sao? Em thì sống ngày nào biết ngày đấy, thử hỏi xem em đã làm được những chuyện gì nên hồn rồi?
Dòng máu đang chảy trên người chúng ta cũng không giống nhau, chị thì giống bố còn em thì lại càng giống bà ngoại hơn!”
“Hôm nay chị nhất định phải giết chết Cố Thành Trung, xong việc rồi sẽ quay lại xử lý eml”
Cô ta tức giận đùng đùng nghiến răng nghiến lợi rồi cúp điện thoại.
“Cô chủ cả … hay là chúng ta đừng làm nữa, máy bay của đội tiếp ứng chắc vấn chưa khởi hành đâu, bây giờ chúng ta rời đi vẫn còn kịp!”
Có người nhận thấy tình hình có chút không được ổn lắm nên muốn khuyên nhủ Nayako Nikkeikawa rời đi, nhưng không may lại bị cô ta từ chối thẳng thừng.
“Câm miệng lại hết cho tôi, nếu như kẻ nào còn dám nhắc đến hai chữ quay về này thì tôi sẽ giết chết kẻ đó ngay bây giờ. Các người giúp ta giết Cố Thành Trung rồi đến lúc trở về Hà Nội thì các người sẽ chính thức trở thành những võ sĩ ưu tú nhất của dòng họ Nikkyo, luôn chiến đấu vì danh dự!”
“Yên tâm, tất cả các người sẽ không thể trở về được nữa đâu.”
Đúng vào lúc này, mó một giọng nói vừa trầm vừa lạnh truyền tới từ phía sau lưng bọn họ.
Ayako Nikkeikawa quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ tâm bốn năm mươi tuổi đang đi tới, giọng nói khàn khàn rất khó nghe, trông giống như một con quạ vừa mới trải qua một đêm lạnh giá vậy.
ï Cô chĩa súng vào bà ta ngay lập tức rôi hỏi: “Bà là ai?”
“Tôi là người đến để lấy mạng của côi”
“Ghị dựa vào bà mà cũng xứng để lấy mạng tôi sao?”
Cô ta vừa mới nói dứt câu thì không thể ngờ rằng những người xung quanh đột nhiên lần lượt ngã xuống.
€ó một tay bản tỉa đang mai phục ở phía xa kial “Cô chủ cả!Có mai phục!”