“Thật chết tiệt, tại sao chứ, Cố Thành Trung rõ ràng là đã phát điên rồi, những người này rốt cuộc là đến từ đâu chứ?”
Trận chiến này vốn dĩ không có bất kỳ khói thuốc súng nào, vậy mà lại bị đè bẹp hoàn toàn theo cách này.
Toàn bộ những viện điêu dưỡng cho đến các bác sĩ y tá, còn cả các nhân viên tạp vụ, tất cả đều là những cao thủ ăn mặc như vậy để cải trang.
Cộng thêm đám người của Bạch Nhược Minh Lan đang tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh, Ayako Nikkeikawa đã đến đây rồi cho dù có mọc thêm cánh thì cũng khó mà có thể thoát khỏi đây.
Không bao lâu sau, người của cô ta đã bị vây lại cùng một chõ, sau đó từ từ thu hẹp lại thành một vòng tròn.
Dáng vẻ của Ayako Nikkeikawa vấn hoàn toàn không hề để lộ ra vẻ sợ hãi một chút nào, hôm nay cô ta đến đây là cũng đã suy nghĩ thấu đáo rồi, hoặc là Cố Thanh Trung chết, hoặc là chính bản thân cô sẽ ngang ngược mà ra đi.
Ở Hà Nội, cô ta đã sớm mất hết thể diện, không giết chết được Cố Thành Trung, bản thân cũng sẽ không có mặt mũi nào mà sống tiếp.
Chỉ là cô ta không cam lòng!
“Cố Thành Trung đâu, các người mau gọi Cố Thành Trung ra đây, người của dòng họ Nikkyo tôi đây chưa bao giờ tham sống sợ chết, mà chết thì có sao? Bà mau kêu anh ta ra đây cho tôi, cái tên lừa đảo này, dám lừa gạt tình cảm của tôi, anh ta sẽ không được chết yên ổn đâu!”
“Cô không thể gặp được cậu ta nữa đâu, tối nay cô là của tôi rồi.”
Bạch Nhược Minh Lan nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Bà nghĩ bà là ai vậy mụ già này?”
Ayako Nikkeikawa nhìn về phía bà ta với vẻ mặt khó hiểu.
Cho dù cô ta có trở thành tù nhân đi chăng nữa thì cô ta cũng sẽ ngẩng cao đầu, giống như một con chim khổng tước luôn tự cao tự đại, khí thế không hề thua kém bất kỳ ai.
Bạch Nhược Minh Lan lắc lắc cái roi, sau đó vung một roi thật mạnh mạnh đập thẳng vào mặt của Ayako Nikkeikawa, làm cho cô ta vì đau quá la lên một tiếng thất thanh chói tai.
Vẻ đẹp của cô ta làm cho cánh đàn ông thần hồn điên đảo, đó cũng là niềm tự hào duy nhất của cô bấy lâu nay.
Nhưng bây giờ lại bị biến dạng thảm hại!
Trên mặt cô ta đau rát nhức nhối, cảm giác như trên mà lúc này toàn là máu tươi.
“Bà …. cái mụ già này vậy mà lại dám đánh vào mặt tôi à? Rốt cuộc mụ là ai? Cố Thành Trung ở đâu rồi?”
“Cô đã giết chết chồng của tôi, lại còn suýt chút nữa thì hại chết con gái của tôi, cô còn cấu kết với kẻ thù của tôi là Phó Minh Nam cùng nhau làm việc xấu! Chính ông ta đã biến tôi thành bộ dáng quỷ quái như thế này, không những hại chết con gái Ngọc Diệp của tôi, mà còn hại chết cả con rể Phó Minh Tước của tôi!”
“Loại người giống như các người thật sự không nên đến thế giới này làm gì, đáng lẽ đã phải diệt cỏ tận gốc ngay từ đầu. Để lại các người đúng là gieo tai hoạ đến ngàn năm, hôm nay tôi bắt cô giết người phải đền đền mạng!”
Bạch Nhược Minh Lan vừa nói dứt câu thì lại hung hãn quất thêm một roi nữa, quất thật mạnh vào má phía bên kia của cô ta.