“Đúng vậy, anh chị sẽ rất vui. Cháu, rót một ly trà mang tới đây.”
Bà ta ngồi xuống bàn, lặng lẽ lau nước mắt, ở phía sau lưng chính là cửa Sổ.
Hứa Trúc Linh rất nghe lời, cung kính rót một ly trà.
“Quỳ xuống.”
Cô lập tức quỳ xuống.
“Dì không phải đấng sinh thành, nhưng dì và mẹ cháu là chị em ruột thịt, ly trà này của cháu dì nhận thay mẹ cháu. Cháu hãy xem dì như mẹ ruột mình, chuyện gì cũng có thể tâm sự với gÏ’ Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, hơi sững lại.
Có chuyện gì muốn nói với ba mẹ đã khuất hay không?
“Thật là…chuyện gì cũng được sao?”€ô dè dặt hỏi, âm thanh cũng bé đi vài phần.
“Đương nhiên, cháu muốn nói gì cũng được, có lẽ anh chị cũng sẽ nghe thấy.’ “Ban đầu cháu hiểu lầm mẹ Kỷ Nguyệt là mẹ ruột, không ít lần oán trách bà ấy sao lại sinh mình ra. Nhưng sau khi cháu biết mẹ ruột mình là con gái của nhà họ Quý, cha ruột là Dạ Lang, cháu cũng không rõ tâm trạng lúc ấy như thế nào. Cháu chưa hề có được sự quan tâm của cha mẹ. Ở Hứa gia cháu luôn không được hoan nghênh.”
“Nhưng cháu biết cha mẹ rất yêu rất yêu cháu, bởi vì muốn cháu được sống tiếp nên mới bỏ cháu lại Hứa gia.
Nhưng cũng xem như là khổ trước sướng sau, gặp được Cố Thành Trung, và cả dì nữa.”
“Nhìn thấy dì, cháu liền biết mẹ cháu có dáng vẻ như thế nào, chắc chăn là xinh đẹp giống như dì vậy. Chỉ là Trúc Linh Trúc Linh bất hiếu, không thể báo tròn chữ hiếu. Hôm nay, dì ở đây, cháu xem dì giống như mẹ ruột của mình vậy.”
“Ly trà này, là trà con gái dâng lên khi xuất giá.”
“Con gái mặc dù họ Hứa, nhưng dòng máu đang chảy trong người là máu của nhà họ Bạch, máu của nhà họ Quý. Mẹ con là Bạch Nhược Minh Lan, cha con là Dạ Lang, điều này con sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng.”
“Nếu như có thể…con chỉ cần một nhà hạnh phúc, ngoại trừ điều này thì chẳng còn mong muốn nào khác.
Nhưng…lại không thể thực hiện được.”
Cô hạ thấp tâm mắt, nước mắt bất chợt lặng lẽ chảy xuống đôi gò má.
Quý Thiên Kim nghe thấy những lời này, cổ họng sớm đã nghẹn lại khóc không thành tiếng.
Hứa Trúc Linh đứng dậy, dâng trà lên.
“Dì, dì thay mẹ cháu nhận chén trà này nha.”
“Để đó đi, cháu ra ngoài trước, dì thu dọn một chút rồi ra sau.”
“Được, vậy cháu ở ngoài đợi dì với dượng.”
Cô xoay người đi ra, lúc đi đến cửa, phía sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh khản đặc.
“Trúc Linh Trúc Linh…”
Cô quay đầu lại, trong phòng chỉ có một mình Quý Thiên Kim.