“Người đã mất không thể sống lại, chị hãy nén đau thương. Chị, chị đừng phiêu bạt kháp nơi nữa, về đây, trở về nhà được không, các anh đều rất nhớ chị.”
“Không được, chị không muốn quấy rầy cuộc sống của bất kỳ ai, bây giờ chị chỉ muốn nhìn Trúc Linh Trúc Linh từ xa thôi, con bé hạnh phúc là được rồi, chị cũng yên tâm.”
“Vậy em…vậy em lần sau gặp chị bằng cách nào?”
Quý Thiên Kim vội vàng hỏi, dâu sao họ vấn là chị em ruột, bà không nhãn tâm nhìn chị mình phải lang bạt khắp nơi.
“Lần sau…chị còn có một đứa con gái tên là Tân Miêu, con bé rất đáng thương, là đứa con mà chị nhận nuôi.
Sau này nếu như con bé kết hôn, mong em sẽ giúp đỡ, nhận con bé làm nghĩa nữ, để nó đường đường chính chính ở nhà họ Quý mà gả đi, chị sợ của hồi môn mình chuẩn bị quá sơ sài, toàn bộ tiền tiết kiệm của chị đều cho con bé, tới chừng đó hi vọng em và các anh có thể giúp chị chuẩn bị thêm.”
“Con bé rất gống em, đều không có khả năng làm mẹ.”
Quý Thiên kim nghe tới đây, tìm ông chốc thắt lại.
“Chị yên tâm, em chắc chăn sẽ giúp chị giải quyết. Nếu như có thể, em rất muốn gặp con bé, giống như em năm đó vậy.”
Quý Thiên kim đau lòng nói.
“Được, lần sau chị sẽ đưa nó đến gặp em, em sẽ thích nó thôi. Con bé ở bên chị vốn không có tương lai, nó cần một mái nhà chäc chăn hơn.”
Bạch Nhược Niên yếu ớt nói, bây giờ bà chỉ muốn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, sau đó…sẽ đi theo ông ấy.
Bà tưởng rằng sẽ hận ông cả đời, nhưng thực chất đã không còn hận từ rất lâu rồi.
Sự ra đi của ông ấy khiến bà cũng sớm đánh mất đi động lực sống rồi.
Bà không muốn nhận lại Trúc Linh, bởi vì bà sợ sẽ bị tình cảm trói buộc mà không nố rời đi.
Con cái…sẽ không thể theo bố mẹ cả đời, người duy nhất mà bọn họ có thể dựa vào chính là người bạn đời của mình.
Nhưng người bạn đời của bà đã không còn nữa thì bà cũng nên đi theo người đó thôi.
“Các chú rể đã tới rồi!”
Có người ở dưới lầu hô lên, ba vị cô dâu lập tức căng thẳng ngồi ngay ngắn.
Váy cưới cùng khăn trùm đầu, một màu đỏ rực.
“Trúc Linh, Minh Châu, hai cô hồi hộp không? Tôi… đây là lân đầu tiên tôi kết hôn, tôi rất căng thẳng! Rốt cuộc đây là đồ trang sức gì vậy, nặng đến như thế?”
Risa muốn nghiêng đầu nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được, cái vương miện này thực sự rất nặng?
“Mấy cân vàng trên đầu đấy, cô tưởng là đùa sao? Tôi đặc biệt mời một sư phụ lão làng trong ngành để thiết kế đấy. Mũ phượng khăn quàng vai, đều không thể thiếu được!”
Bạch Minh Châu nói: “Cái này tặng cho cô, giữ lại làm kỉ niệm!”
“Risa, cô đừng lo, đây chưa phải là chính thức đâu, cô cứ xem như là đang luyện tập trước đi, cảm nhận thử, đừng có lo lắng quá.”