Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2405



Chương 2411

Có bao nhiêu người tự nói với bản thân, hãy giả vờ nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Làm sao để giả vờ bây giờ?

Chỉ khi sự việc xảy ra với bản thân mới biết nó đau đớn đến dường nào.

“Risa, anh còn không muốn tin tưởng vào bản thân mình, tại sao… em lại đặt hy vọng cao vào anh thế. Thậm chí anh còn nghỉ ngờ không biết có thể mang lại hạnh phúc cho em hay không.

Anh có đủ can đảm cưới em từ công ty Nhật Kinh, nhưng anh lại không có lòng tin… sẽ mang lại cho em hạnh phúc.

Anh sợ… sẽ làm chậm trễ em. Anh sợ bản thân mình tội ác tày trời, sợ đến cuối cùng bản thân không được tính là một tên đàn ông.” Những lời này trầm | thấp gào thét ra.

Risa nghe thấy như vậy, trong lòng giống như bị dao cắt, đau đến không thể hô hấp.

Cô ấy không biết mình nên nói gì mới có thể khiến cho cậu ấy không sợ hãi, không bàng hoàng, không chối bỏ bản thân.

Điều mà cô ấy có thể làm, đó là dùng hết sức lực của bản thân mình, ôm cậu ấy chặt chẽ, dùng hơi ấm của bản thân để sưởi ấm thân thể lạnh như băng của cậu ấy.

Mưa thu, tí tách tí tách rơi…

Làm ướt hết thân thể của hai người, cái lạnh khiến cho người ta run rẩy.

Bọn họ về đến nhà, toàn thân đều ướt đâm, Hứa Trúc Linh vội vàng chuẩn bị quân áo khô cho họ, để cho bọn họ đi tắm nước nóng.

Sau khi tắm xong, Risa rối rắm rất lâu mới gọi điện thoại cho Tomoka Tanikawa, để anh ta giúp mình chuẩn bị vé máy bay, bây giờ cô ấy muốn trở về công ty Nhật Kinh.

Cô ấy không đợi không đến một lúc, Diên liền đi ra, cùng lúc đó, điện thoại của cô rung lên, Tomoka Tanikawa nói với cô đã chuẩn bị xong vé máy bay, máy bay sẽ cất cánh sau bốn mươi phút nữa, từ đây mau chóng đi đến sân bay vẫn còn kịp.

“Diên, em không muốn nghỉ phép Ji nữa.

“Vậy em muốn đi đâu, anh đi cùng em.

“Em muốn quay về, em vẫn còn việc rất quan trọng cần làm, không thể tiếp tục hoang phí thời gian như vậy nữa.”

Hư “Vậy anh về cùng em…’ “Không được.’ Lời của cậu ấy còn chưa nói xong, liên bị Risa cắt ngang: “Lần này một mình em về, có một số việc chỉ một mình em mới có thể làm được. Diên, anh muốn ở lại Đế Đô hay là trở về London cũng được, em… em sẽ sớm đi tìm anh.”

“Sớm là bao lâu?”

Cậu ấy nhìn cô thật sâu, nắm tay giấu ở dưới tay áo, vô thanh vô tức xiết chặt lại.

Có phải cô ấy hối hận rồi.

Biết thân mình dơ bẩn, vậy nên muốn rời đi.

Trong nháy mắt tâm của cậu ấy như ngã vào hầm băng, lạnh thấu xương, nhưng cậu vẫn mạnh mẽ chống đỡ, sắc mặt bình tĩnh.

“Em cũng không biết, cái này còn dựa vào năng lực của em để xem xét, anh… anh ngoan ngoãn đợi em là tốt rồi! anh yên tâm, em nhất định sẽ đi tìm anh.”

“Được.’ Thanh âm của cậu ấy khàn đi: “Bao giờ trở về, anh đi tiên em.”

“Bây giờ, em chuẩn bị ra sân bay, Tanikawa đã thu xếp xong mọi thứ rồi.”

— QUẢNG CÁO —