Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2542



Chương 2542

“Một người nửa cuộc đời trước đều sống trong bóng tối, làm cái bóng cho người khác, cũng dám ở trước mặt tôi hung hăng càn quấy sao? Ngay cả anh trai của cậu có tới đây cũng phải đối xử khách khí với tôi.”

Lư Thanh Vân nói chuyện không khách khí, lời nói sắc bén, từng chữ từng chữ đâm vào tim người khác.

Chu Đình nghe xong lời này, hung hăng chau mày, bởi vì những lời bà ta nói thực sự quá tổn thương người khác.

“Nếu như với tính cách xấu xa trước kia của tôi, tôi bất kể bà là ba của ông trời, tôi đêu dám đánh bà, nhưng đáng tiếc, tôi không phải như vậy.”

“Vậy thì hãy ngoan ngoãn cho tôi, cút sang một bên.”

Lư Thanh Vân lạnh lùng nói.

“Chu Đình, anh cũng không dám để em trở về, tránh cho em trở thành như thế này, thực sự là rất khó coi. Đừng sợ, đi theo anh, anh mang em rời khỏi nơi này.

“Anh cam đoan, anh không giết người.”

Anh ta mỉm cười nói, dường như mười mấy người kia căn bản không lọt vào mắt.

Cô nghe nói như thế, mặc dù có chút lo lắng, nhưng vấn lựa chọn người đàn ông của chính mình.

Mà sự thật chứng minh, người đàn ông của cô rất có khả năng chiến đấu.

Phó Lâm trực tiếp nhặt lên cây gậy đánh bóng chày để ở trong góc, áng chừng một chút rất là tiện tay.

Mà những người cao lớn mặc đồ đen kia có được chỉ thị của Lư Thanh Vân, trong tay đều cầm dao găm.

“Không cần náo loạn đến chết người, muốn chơi đùa như thế nào đều được.”

Lư Thanh Vân lên tiếng .

Những người đó đồng thời xông lên, dao găm đều tránh chỗ hiểm, rõ ràng không muốn lấy mạng anh ta, nhưng cũng phải để cho anh ta phủ lên một chút màu sắc, đây chính là cái giá của việc nói những lời

Nhưng mà ….. không được một lúc, on họ đều sai lầm rồi.

Phó Lâm ra tay rất chuẩn xác, cái ày so với người được huấn luyện huyên nghiệp, vấn là đáng sợ.

Phía trước vừa thả gậy xuống phía sau đã nhấc chân lên đá, một cước đá b b h ay người đánh lén.

Ánh mắt nhìn phía trước, lại có thể iết được nhất cử nhất động phía sau.

Mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám ướng.

Phó Lâm nổi tiếng về năng lực chiến đấu, bất luận là karate hay là kỹ thuật đánh nhau quyết liệt, huấn luyện lính đặc chủng đều không có gì đáng nói.

Anh ta có thể kháng, có thể đánh vả lại còn có dũng có mưu.

Anh ta quái đản tàn ác, ngõ ngược hó thuần phục, lại vì một tiểu nha đầu, am tâm tình nguyện giấu đi nanh vuốt thu lại sự sắc nhọn.

Không đến mười phút, một đống người năm trên mặt đất, đều đang rên hừ hừ, đau đến mức khó chịu.

Sắc mặt của Lư Thanh Vân chốc lát liền biến thành màu gan heo, đây được xem như trực tiếp tự đánh vào mặt mình.

“Anh không sao chứ?”

Chu Đình tiến lên, cô thấy anh cũng đánh trúng mấy lần, áo trên cánh tay rách, cũng nhìn thấy máu.

“Không có việc gì.’ Anh ta xoa đầu cô, nói chuyện như gió thoảng qua mây mỏng, sau đó sắc bén nhìn về phía Lư Thanh Vân.“Gon người tôi rất đơn giản, trước đây chỉ có tôi nhìn người khác không thuận mắt, nhưng bây giờ tôi đã thay đổi rồi, người khác đối xử với tôi như thế nào, tôi sẽ đối xử với người khác như vậy. Bà là mẹ ruột của Chu Đình thì đã sao? Tương lai của cô ấy không đến lượt bà nắm trong tay. Bà hoà khí phát tài, tôi kính trọng bà là trưởng bối, nếu bà nhất quyết kiếm chuyện, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.

— QUẢNG CÁO —