Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2543



Chương 2543

“Tôi xác thực không bằng anh trai của tôi, tôi chỉ là một cái bóng, nhưng cái bóng ở trong bóng tối thủ đoạn có thể rất nhiều. Thiết nghĩ bà cũng đã nghe ngóng về tôi, Tôi không phải là thứ nhân vật gì dễ trêu chọc. Nếu như bà có thể từ Đà Nẵng mang người của tôi đi thì tôi sẽ theo họ của bà.”

Khoé miệng của anh ta lộ ra một đường cong, ôn hoà cười, nhưng lời nói toàn bộ là giọng điệu tàn nhãn, hoàn toàn trái ngược nhau, lại không tìm được bất cứ cảm giác không tương thích nào Anh ta gắt gao năm chặt tay cô, sau đó kéo lấy hành lý, rời đi không quay đầu lại.

Lư Thanh Vân tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không biết phải làm thế nào, nhìn người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất măng một câu phế vật.

Bọn họ rời khỏi nhà họ Chu, cô lập tức đưa anh ta tới bệnh viện, nhìn cánh tay, ngực một vết thương dài bằng ngón tay, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Vợ à, anh sai rồi, anh không nên đánh người.”

Một cơ thể rắn rỏi, cởi áo ra đều là cơ thịt, còn có vết sẹo hung ác, nhưng trên mặt lại tràn ngập biểu tình vô tội đáng thương, dỗ dành vợ nói sai rồi …Hình ảnh này tràn đầy cảm giác không tương thích.

Chu Đình nghe nói như thế, nước mắt càng đua nhau chảy mãnh liệt.

Phó Lâm nhất thời liền khẩn trương, chân tay luống cuống giúp cô lau nước mắt.

Chu Đình lại gắt gao ôm lấy anh ta, nói: “Đồ nCốc, là em lo lắng cho anh, ai thèm quan tâm anh có đánh người hay không. Nếu như có người làm hại anh, vậy thì bọn họ….bọn họ đều đáng chếất…..”

Mỗi người đều có sự ích kỷ, nếu như có ai làm hại Phó Lâm, vậy …..vậy những người đó đều đáng chết.

Cô biết suy nghĩ của mình không đúng, nhưng là do không không khống chế được.

Nhìn thấy vết thương của anh vân còn đang chảy máu, trái tim cô vô cùng đau đớn.

Phó Lâm nghe vậy, trái tim bông chốc cảm thấy mềm mại,ôm cô vào trong lòng, bàn tay to đan vào sợi tóc, vuốt ve đầu của cô.

“Những cái này đối với anh đều là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.

Vợ yêu, đừng khóc nữa, nhìn em khóc anh rất đau lòng.”

“Hôm nay…… Hôm nay thật sự phát sinh quá nhiều việc, em chấp nhận không nổi…”

“Vậy thì từ từ chấp nhận, có người đàn ông của em bảo vệ em, không ai dám ép em chấp nhận cái gì cả, bất kể là cha của ông trời có đến, trừ khi bước qua xác anh, nếu không ai cũng không được phép.”

Câu nói này khi cất lên, từng chữ từng chữ một, vô cùng có lực.

Anh ấy nói được làm được.

Chu Đình nghe vậy, mắt ửng đỏ nhìn anh ấy.

Cô không nghĩ răng, thời khắc này chỉ có Phó Lâm để cho bản thân cô dựa vào.

Sát trùng tiêu viêm, băng bó miệng vết thương, cô nhìn thấy mà phát hoảng, nhưng Phó Lâm từ đầu đến cuối không kêu đau một tiếng nào.

Sau khi băng bó xong, cô cẩn thận hỏi bác sĩ những việc cần chú ý, sau đó đều ghi nhớ trong lòng.

“Bây giờ em muốn đi đâu? Anh đều có thể đưa em đi.”

— QUẢNG CÁO —