Đúng lúc này, Cố Thành Trung đứng chắn trước mặt cô, đón nhận ánh mắt của Kỷ Thiên Minh.
“Anh Kỷ, anh nhìn vào vợ tôi như thế này trong nhà của tôi, dường như xem tôi không tồn tại sao?”
“Muốn chúng tôi phối hợp, đây là thành ý của anh sao? Anh Minh nhờ người khác giúp đỡ, uy phong cũng thật sự lớn.”
Cố Thành Trung không nể mặt nói.
Kỷ Thiên Minh nhíu mày lại, im lặng siết chặt năm đấm.
Quả thực anh ta tới nhờ giúp đỡ, nhưng đối phương không chịu giúp…
“Nếu các người không chấp nhận thì không cần phải tới dự hôn lễ, chỉ mong hai người quản thật tốt cái miệng của mình, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tốt nhất là tự mình biết.”
“Anh Trung, tôi trừng mắt nhìn vợ anh một cái, anh đã khó chịu. Tương tự, nếu ai dám phá hỏng hôn lễ của tôi, cản trở tôi và Kỷ Nguyệt Trâm bên nhau, vậy thì tôi cũng không cần nể mặt.”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Cố Thành Trung, ánh mắt như muốn giết người.
Giờ phút này, Kỷ Thiên Minh như phát điên.
Anh ta đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết quả, anh ta phải tính toán mọi chuyện, không để ai có thể cản trở chính mình.
“Tôi vân cần thông báo cho người tiếp theo, đi trước.” Anh ta quay người rời đi, khi bước đến cửa, chợt nghĩ ra điều gì đó anh ta nói: ‘Hai người có thể đến, tôi rất vui, nếu không đến, cũng không sao, chỉ mong hai người có thể quản cái miệng của mình thật tốt.”
Vừa dứt lời, anh ta nhanh chóng rời đi.
“Chuyện này… chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao em lại cảm thấy Kỷ Thiên Minh không giống trước? Không phải anh ta và Kỷ Nguyệt Trâm là anh em ruột sao? Như thế nào lại…”
“Từ trước đến nay Kỷ Thiên Minh luôn thích Kỷ Nguyệt Trâm.”
“Chuyện gì thế này? Làm sao anh biết? “
Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn Cố Thành Trung.
“Từ rất lâu rồi, ánh mắt anh ta nhìn Kỷ Nguyệt Trâm không giấu được. Có thể do đều là đàn ông nên ngay từ đầu anh đã biết. Khi đó, anh ta vẫn che giấu tình cảm của mình, yêu không thể nói ra. Nhưng bây giờ…’ Cố Thành Trung nhấp môi nói: ‘Cứ mặc kệ đi, nếu Kỷ Nguyệt Trâm nhớ lại mọi chuyện, tha thứ hay ghét bỏ là chuyện của cô ấy. Anh có thể cảm thấy Kỷ Thiên Minh này… điên rồi.”
Nghe thấy vậy, cô có chút không cam lòng.
Anh trai đem lòng yêu em gái, mối tình hơn hai mươi năm bất ngờ tìm được lý do, cứ thế tuôn ra một cách tự nhiên.
Nhưng Kỷ Nguyệt Trâm… hoàn toàn không biết chuyện gì.
“Bây giờ Kỷ Nguyệt Trâm như thế nào?”
“Anh giúp em điều tra.”
Rất nhanh sao đó Cố Thành Trung điều ra được, bây giờ Kỷ Nguyệt Trâm đang ở trong bệnh viện thành phố, cô ta đã tỉnh lại vết thương ở đầu cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Chuyện xảy ra chỉ trong một đêm, bọn họ mới từ Malton trở về.
Với thân phận của Cố Thành Trung, chuyện không đến nửa giờ thì tra được.