“Cậu, cậu đừng kích động quá, đè tớ sắp chết rồi. Chiếc váy nặng quá.”
“Đi đi đi, chọn váy cưới với tớ. Tớ muốn làm cô dâu xinh đẹp nhất.”
Cô ta tiếp tục chọn chiếc váy cưới một cách hạnh phúc. Hai người hoa mắt vì chọn đồ, cuối cùng cũng quyết định chọn một chiếc.
Cô ra cửa gọi Kỷ Thiên Minh nhưng anh ta đã biến mất.
“Kỷ Thiên Minh đâu?” Cô ta nghỉ ngờ nhìn Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung khẽ mím môi nói: “Anh ta… đi toilet, đợi một chút anh ta sẽ đến ngay.”
“Vậy được, vậy tôi sẽ đợi.”
Cô ta quay người đi về phía cửa hàng đồ cưới.
Hứa Trúc Linh không rời đi, nhìn anh trầm mặc không nói.
“Trúc Linh, đừng nhìn anh như vậy.”
“Anh định nói dối em sao?”
“Anh không dám.”
Cố Thành Trung thành thật nói: “William đến, đã hẹn Kỷ Thiên Minh ra ngoài. Hình như có chuyện quan trọng.”
“Vậy vân là không nên đi, Kỷ Nguyệt Trâm mới chỉ làm sáng tỏ lòng mình, nghĩ rằng mất trí nhớ cũng tốt. Em không biết mình không ngăn cản là đúng hay sai, nhưng em chắc chắn rằng cô ấy hiện đang rất hạnh phúc, Kỷ Thiên Minh cũng rất hạnh phúc. Vì vậy em chọn không để tâm đến điều gì, miễn là Kỷ Nguyệt Trâm hạnh phúc. “
“Em không nói gì thì anh cũng không có gì để nói. Anh không quan tâm đến chuyện của người ngoài.”
“Vậy em đi tìm Kỷ Nguyệt trâm đây.”
“Gó thích món nào không? Có thể thử, đã lâu rồi anh không thấy em mặc váy cưới rồi.”
“Hừ. Mơ đi.”
Cô yêu kiều liếc mắt nhìn anh một cái, vào trong tiệm lại không thấy Kỷ Nguyệt Trâm.
“Cô Trâm đã vào trong thay quần áo rồi.
“Được rồi.” Cô gật đầu. Họ không biết rằng ai đó đã thay quần áo sạch sẽ và lặng lẽ chuồn đi, đúng vào lúc Cố Thành Trung đang tập trung nói chuyện với Hứa Trúc Linh.
Bây giờ người Kỷ Thiên Minh không muốn nhìn thấy nhất chính là William.
Nếu không phải vì khi anh ta nhìn thấy đối phương, sợ rằng Kỷ Nguyệt Trâm sẽ phát hiện ra, nhanh chóng vội vã đi ra ngoài.
William đang đợi ở tầng dưới sảnh thương mại, vừa bước ra thì lập tức tiến đến nghênh đón.
“William, bây người người mà tôi và Kỷ Nguyệt Trâm không muốn gặp nhất chính là anh. Xin đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi.”
“Kỷ Nguyệt Trâm quan trọng với anh như vậy sao?”
“Đúng vậy, cô ấy quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Vì cô ấy, tôi có thể đánh đổi cả tính mạng mình.”
Kỷ Thiên Minh gần từng chữ một.
“Được, vậy tôi sẽ dùng Kỷ Nguyệt Trâm để làm một thỏa thuận với anh, được không?”