“Anh có chắc rằng, anh sẽ không bước ra khỏi Malton sau khi lấy hàng?
Cả đời này, anh sẽ không tìm Kỷ Nguyệt Trâm chứ?”
“Nói là làm, tôi sẽ không tìm cô ấy.”
Lần trước gặp mặt cũng là ngoài ý muốn, nếu không phải cô ấy đột ngột trở về, bọn họ cũng sẽ không gặp được nhau.
Kỷ Thiên Minh vẫn nguyện ý tin tưởng vào nhân phẩm của William, cuối cùng đã giao hàng cho anh ta.
Anh ta nóng lòng muốn mở nó ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc mặt nạ da người bên trong giống như thật.
Mạng của Neil đã được cứu rồi.
Kỷ Thiên Minh quay lưng bỏ đi, William ôm chặt chiếc hộp và chuẩn bị về nhà.
Chuyến đi đến Đà Nẵng hẳn là nên kết thúc.
Lúc này, đột nhiên anh ta cảm giác được gì.
Anh ta đưa mắt nhìn thì thấy một bóng người đang lén lút nấp sau xe.
Khuôn mặt anh ta lập tức đơ lại, lông mày nhíu lại.
“Ừm… anh William, chúng ta quay lại bệnh viện ngay đi? Hay là… tại sao lại không đi dạo xung quanh, khó lắm…
khó lắm mới được ra ngoài.”
Y tá Phương ngượng ngùng nói, mặt đỏ bừng.
“Được, đi đâu.”
Đột nhiên anh ta nắm tay cô ta hỏi.
Y tá Tiểu Phương thật sự bị sốc, không thể tin được nhìn lên.
Anh ta thực sự đã đồng ý.
Liệu hạnh phúc có đến quá sớm không?
Cô ta hơi bối rối còn chưa kịp nghĩ đi đâu thì lúc này người đàn ông trước mặt cô ta bỗng nhiên cúi người, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại.
Anh ta… càng lúc càng cúi gần hơn.
Nhịp tim cô ta tăng nhanh, má ửng hồng, kiễng chân lên nhắm mắt vô thức, miệng khẽ bu ra.
Anh ta… định hôn mình sao?
Người nước ngoài có cởi mở như vậy không?
Chúa ơi, quá khẩn trương, quá kích thích?
Chỉ là cô ta đợi bao lâu cũng không có được nụ hôn như mong đợi.
Cô ta mở mắt ra đã thấy William đã thả tay cô ta ra rồi sải bước đi.