Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2935



Thấy William đã đi xa, cô ta vội vàng đuổi theo anh ta.

Cô ta thận trọng nói : ‘Có chuyện gì sao… anh làm sao vậy? Sao anh không tiếp tục…”

“Tiếp tục cái gì? Nói với Nguyên Doanh rằng tôi sẽ không đến bệnh viện, tôi sẽ trở về Malton.”

“Cái gì!”

Ngay lập tức Y tá Phương lo lắng, theo lời dặn của bác sĩ Nguyên Doanh, cô ta phải theo sát William không được rời anh ta nửa bước.

Mặc dù vết thương của anh ta không nguy hiểm đến tính mạng nhưng một chút bất cẩn thôi sẽ khiến tay phải của anh ta không thể hồi phục.

Bác sĩ Nguyên Doanh nói rằng anh †a là một người lính kiên cường, sẽ rất tiếc nếu tay phải của anh ta bị thương.

“Tôi có bác sĩ riêng, tôi vân có thể điều trị khi trở về Malton. Tôi còn lo lắng cho cánh tay của mình hơn Nguyên Doanh. Vậy, bây giờ cô có thể để tôi đi được chưa?”

“Vậy thì… vân không được, bác sĩ Nguyên Doanh nói, để tôi đưa anh trở lại bệnh viện. Nếu anh không quay lại, coi như tôi không hoàn thành nhiệm vụ.”

“Cô… nếu tôi không quay lại thì sao?

“Anh đi đâu, tôi sẽ đi đó.

Cô ta kiên trì nói.

William không có biện pháp, anh ta không ngờ rằng cô y tá này lại cố chấp như vậy.

Anh ta quay trở lại bệnh viện, Nguyên Doanh biết được tình hình tỉ mỉ, nói: “Vậy thì anh thực sự có thể đi được rồi, trước khi đi nhớ thanh toán rõ ràng tiên thuốc men.”

“Trong mắt anh chỉ có tiền thôi sao?”

“Không có biện pháp, nuôi lớn một đứa trẻ quả thật rất áp lực.” Nguyên Doanh nhún vai vô tội nói.

William lắc đầu bất đắc dĩ, cuối cùng cảm kích ôm anh ta một cái: ‘Cảm ơn anh, nếu không gặp anh, chắc là tay của tôi có thể tàn phế nếu như không được kịp thời cứu chữa. Khi nào anh đến Malton, tôi nhất định sẽ làm chủ nhiệt tình tiếp đón anh.”

“Tương lai anh cũng có thể đến Đà Nẵng. “

“Không, tôi sẽ không bước chân vào thành phố này nữa.”

Anh ta nói một cách dứt khoát.

Ngay sau đó anh ta rời đi, y tá Phương vẫn đang nhón chân ở phía sau chờ, đôi mắt đỏ hoe miễn cưỡng từ bỏ.

“Hu hu, bác sĩ Nguyên Doanh, anh William sẽ không quay trở lại sao?”

“Cô vẫn nên để ý tới người khác đi, người này không phù hợp với cô.”

William rời đi, mang theo cả trái tim của cô y tá nhỏ trong bệnh viện của họ đi theo.

Sau khi William rời đi, ở trong phòng nghỉ cô ý tá Phương âm thầm đau lòng.

Không nghĩ tới lại có một cô gái bước vào.

“Xin chào, tôi là em gái của William, cô là bạn gái mới của anh trai tôi phải không?”

Kỷ Nguyệt Trâm chớp chớp đôi mắt nói, y tá Phương thở dài, nói: “Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi, mấy ngày nay tôi chăm sóc anh ấy thế nhưng anh ấy không một lần nhìn thẳng vào tôi. Hôm nay… rốt cuộc cũng có chút tiến triển, nhưng… nhưng vấn chưa có chuyện gì xảy ra. Anh ấy đi rồi, sau này sẽ không quay lại. Tôi… tôi sẽ không có cơ hội.”

Cô ta gục đầu xuống, chán nản nói.

Kỷ Nguyệt Trâm nghe xong, cô ta cau mày lại.
— QUẢNG CÁO —