Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2936



Thật ra mấy ngày nay cô ta đều đi loanh quanh trong bệnh viện, anh ta bị thương trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy rằng anh ta không chẳng ra sao, còn hung dữ, nói chuyện tàn nhãn.

Nhưng suy cho cùng cũng là do cô †a nên mới bị thương, nếu cô ta không quan tâm thì cũng thật vô lương tâm.

Cô ta nghĩ rằng anh ta sẽ sớm bắt đầu mối quan hệ tiếp theo của mình, anh ta có thể kết nối với một y tá trong bệnh viện.

Nhưng cô ta đã bám theo suốt chặng đường, chỉ thấy William đang bỏ đi một mình.

Cô ta cảm thấy rất lạ nên vào hỏi rõ ràng.

Cho nên…

Anh ta không có gì với cô y tá này, vì sao lại như vậy?

Chẳng lẽ…

William phát hiện ra cô ta nên cố ý làm như vậy để cho cô ta xem?

Cô ta biết rằng mình nên ngừng quan tâm đến William, nhưng… bản thân không thể kìm lại được, đám cưới càng đến gần, cô ta càng cảm thấy có nhiều điều cô ta cần được biết.

Rõ ràng trước đây không thành vấn đề, còn tưởng rằng có thể sống an nhàn là được rồi, nhưng bây giờ…

Cô ta cảm thấy mình cần phải __ thương lượng lại với Kỷ Thiên Minh.

Cô ta trở về nhà trong tuyệt vọng, Kỷ Thiên Minh đang trang trí lại ngôi nhà, muốn dùng nó làm phòng tân hôn.

“Em về rồi à? Em có thích màu bóng bay này không? Nếu thích thì nhà thờ cũng sẽ trang trí những thứ này.”

“Kỷ Thiên Minh… anh có yêu em không?”

“Yêu, đây không phải là nói nhảm sao? Anh đã yêu em từ rất nhiều năm về trước rồi.”

___ Kỷ Thiên Minh lập tức dừng công việc đang làm lại.

“Vậy thì anh có nghĩ rằng… em yêu anh không?”

Cuối cùng cô ta cũng lấy hết can đảm để nói, mạnh dạn nhìn thẳng vào †rong mắt anh ta.

Đôi mắt đen sâu thắm, trong nháy mắt cô ta không thể nhìn thấy tận cùng, nhìn vào trong đó cô ta có chút sợ hãi.

Cô ta đứng trước người thân yêu nhất của mình mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Cô ta không khỏi nuốt nước miếng, không rời đi mà chờ đợi câu trả lời.

Kỷ Thiên Minh đưa bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta, động tác của anh ta rõ ràng rất dịu dàng, theo bản năng cô ta muốn né tránh.

Lại bị…

Kỷ Thiên Minh siết chặt cổ tay, sức lực rất lớn, lôi kéo có chút đau đớn.

“Anh trai…”

“Anh đã nói, đừng gọi anh là anh trai nữa, chúng ta không có quan hệ huyết thống, em nên gọi tên anh.”

“Nhưng… nhưng anh vần là anh trai của em, gọi anh là anh trai không được sao?” Cô ta hung hăng nhíu mày, hốc mắt đau đớn đỏ lên: “Anh trai, buông em ra, đau quá… buông ra…”

“Không được, em cho răng anh muốn coi em là em gái sao? Tại sao mẹ anh lại mang em về? Anh không muốn làm anh trai của em chút nào. Đối với việc em yêu anh quan trọng sao? Miễn là anh yêu em là được, không phải sao?
— QUẢNG CÁO —