Tuy rằng cô ta bị mất trí nhớ, bọn họ có thể ở bên nhau, nhưng cô ta vẫn không thể cùng anh ta làm những việc đó như cũ.
Vô hình, kháng cự lại chính mình một lần nữa.
Mà anh ta… đã dùng mọi cách, thậm chí muốn trói buộc cô ta bên mình suốt đời thông qua việc kết hôn.
Thế nhưng… nó quá ngắn, làm sao có thể đi qua cả một đời người?
Cô ta ho khan một hồi lâu cơn ho ấy cũng dịu đi.
Bụng cô ta trống rỗng, cô ta chỉ có thể nôn ra một ít dịch dạ dày.
Cô ta nhanh chóng súc miệng, nói: “Anh, em không thể coi anh là người bạn đời tương lai của mình. Anh… thích hợp làm anh trai hơn.”
“Anh trai à?”
Ha ha.
Nụ cười lạnh lùng xuất hiện từ khóe môi của anh ta. Cô ta nhìn đến tê cả da đầu, sau đó nổi một trận da gà, trái tim run lên dữ dội vì sợ hãi.
Khuôn mặt anh ta tràn ngập tội ác đáng sợ, nơi sâu thắm trong đôi mắt phượng mang màu máu, như thể anh ta sắp xé nát cô ta.
Cô ta không thể không lùi bước, sợ rằng anh ta vì tức giận sẽ giết mình.
Chẳng phải thường có tin đàn ông và đàn bà cãi vã do mâu thuần, trong lúc không kiềm chế được dân đến việc giết chết đối phương sao?
“Anh đã chăm sóc cho em từ lúc em được sinh ra. Mẹ anh không thích em, vậy nên ở bất kỳ chỗ nào anh cũng đều bảo vệ em từng chút một.”
“Em từng nói rằng cả đời này em sẽ ở với anh trai, nhưng bây giờ em lại muốn rời xa anh. “
“Lúc em còn nhỏ, việc em thích nhất là đi theo sau anh, em cũng từng nói khi nào lớn lên em muốn gả cho anh, sẽ không có ai trên thế giới này tốt hơn anh”
“Em còn nói răng khi nào trưởng thành em sẽ mặc váy cưới giống như công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích, kết hôn ở trong cung điện.”
“Em còn nói… anh vĩnh viên là hoàng tử của em.”
“Vì sao, hiện tại em lại không tính nữa.”
“Không có không tính, em tin tưởng mình sẽ đối với anh như lời nói ra. Mặc dù bây giờ em đã hai mươi bốn tuổi, em vân cho rằng anh trai em chính là người anh trai tốt nhất trên đời này.”
“Thế nhưng anh ở trong lòng em, chỉ có thể giống như anh trai. Em không có cách nào xem anh trai mình như là một người chồng hay một người bạn trai của em, đối với em anh sẽ mãi mãi là anh trai của em. Em luôn cảm thấy rằng em mắc nợ anh rất nhiều và em không biết phải làm thế nào để hồi đáp. Em đã nghĩ rằng nếu em đồng ý lấy anh thì em có thể đáp trả lại. Nhưng rồi em phát hiện ra, chuyện này giống như việc lừa mình dối người vậy, thật nực cười đúng không?”
“Vậy thì em tiếp tục nói dối anh đi…”
Anh ta đau lòng rống lên.
Vì sao không tiếp tục nói dối?
Vào lúc này điều anh ta cần nhất là việc cô ta tiếp tục nói dối, anh ta không cần sự thật, anh ta cũng không cảm thấy nực cười.