Chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu, mọi giá anh ta đều nguyện ý trả.
Khi Kỷ Nguyệt Trâm nghe xong, trái tim cô ta thắt lại.
Anh ta không quan tâm đến sự thật, anh ta cũng không quan tâm đến cảm xúc của cô ta, tất cả những gì anh ấy muốn từ đầu đến cuối…
Là cho chính bản thân mình.
Chỉ cần một mình cô ta?
“Anh à…”
“Anh không quan tâm tình cảm hiện tại em dành cho anh là loại tình cảm gì, anh chỉ cần em có mặt trong hôn lễ như đã hẹn. Anh đã mời rất nhiều người đến hôn lễ, đến hôm đó bọn họ sẽ tới dự và chúc phúc cho chúng ta.”
“Nhưng mà… “
“Từ hôm nay trở đi, em nên ở trong nhà suy nghĩ lại mọi chuyện. Gần đây tinh thần của em không được tốt. Anh sẽ mời một bác sĩ tâm lý đến nói chuyện với em.”
Anh ta lạnh lùng nói.
Sau khi nghe xong lời này Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy vô cùng tức giận, rõ ràng là muốn giam lỏng cô ta lại, cô ta không bị bệnh.
“Anh trai, để em nói thật, em đã nhớ hết rồi. Từ đầu đến cuối anh đều nói dối em.
Cô ta hét lên, cố ý nói dối anh ta, cố gắng khiến anh từ bỏ.
Trước khi mất trí nhớ, cô ta chắc là thích William cặn bã đó.
Nói như vậy Kỷ Thiên Minh có buông tay hay không?
Khi Kỷ Thiên Minh định bỏ đi, bỗng anh ta nghe thấy điều này, đột ngột dừng lại.
Anh ta đau đớn nhắm mắt lại, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra.
Hạnh phúc thật quá ngắn ngủi, ông trời đối với anh ta thật tàn nhãn.
Anh ta quay lại, lạnh lùng nhìn cô ta: “Ừm, nếu em nhớ ra rồi, vậy thì anh cũng không phải giả bộ, còn hao tổn hết tâm tư tìm cách khiến người khác giữ kín miệng.”
“Anh, mặc dù là anh trai của em, có quan hệ huyết thống với em thì sao, anh vẫn muốn kết hôn với em. Anh sẽ không chạm vào em, sau khi kết hôn có thể tiếp tục coi em giống như em gái, có thể anh sẽ không có vợ, không còn trêu chọc những người phụ nữ khác, có thể giam cầm em lại. “
“Em chỉ cần như mọi khi làm em gái của anh, ở bên cạnh anh, không rời xa anh vậy thôi. “
Kỷ Nguyệt Trâm sững sờ.
Anh trai?
Quan hệ huyết thống?
Anh ta đang nói cái gì?
Bọn họ không phải là không có quan hệ huyết thống sao? Như thế nào… như thế nào lại có quan hệ huyết thống Lúc này trong lòng Kỷ Thiên Minh tràn đầy tức giận, thậm chí không muốn để ý đến ánh mắt của cô ta.
Anh ta đi thẳng ra ngoài, khóa trái cửa lại rồi ra lệnh cho người canh chừng cô ta.
Cô ta thấy hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là tìm người cầu cứu.
Người duy nhất cô ta biết là Hứa Trúc Linh, vẫn biết răng đây là việc nhà của mình, rất dễ làm liên lụy đến cô.