Nửa câu đầu, là câu chuyện tình cảm của bố con nhưng nửa câu sau lại chính là lời cảnh cáo của người bố.
Hứa Trúc Linh bất lực nhìn anh: “Bọn trẻ còn nhỏ, anh nói những thứ này làm gì? Chúng biết cái gì đâu?”
“Nếu bọn chúng không hiểu thì phải dạy chúng, mưa dầm thấm đất, nghe nhiều rồi sẽ hiểu. Trong nhà này, em là lớn nhất. “
“Mommy ơi, con yêu mẹ. ˆ “Mẹ ơi, con yêu mẹ.
Đoàn Tử vẫn đang tập nói, miệng vân cắn núm vú giả, bi bô không biết đang nói gì, bò về phía Hứa Trúc Linh.
Cả gia đình năm người ôm chặt lấy nhau, trái tim cô dần tan chảy.
Tuy rằng đối với chuyện của Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy có lỗi.
Rõ ràng là có khả năng giúp cô ta, nhưng vấn phải khoanh tay đứng nhìn vì nhiều lý do khác nhau.
Trong lòng cảm thấy tội lõi là điều không thể tránh khỏi, nhưng khi nhìn thấy một nhà hòa thuận, cho dù Kỷ Nguyệt Trâm có oán giận bản thân mình, cô cũng chấp nhận.
Vì bây giờ, cô là một người vợ và là một người mẹ.
Vào lúc này, ở chỗ Kỷ Thiên Minh Vào thời điểm cô ta bị giam cầm, người duy nhất cô ta biết là Hứa Trúc Linh, nhưng cô đã từ chối giúp đỡ, cô ta thực sự không biết mình có thể tìm ai để giúp đỡ.
Cô ta có thể thông cảm cho Hứa Trúc Linh, ngay cả cô ta cũng không rõ khi Kỷ Thiên Minh nổi điên sẽ làm ra chuyện gì.
Cô ta liên tục tìm kiếm manh mối trên điện thoại di động của mình, đáng tiếc răng nhật ký liên lạc của cô ta đã bị Kỷ Thiên Minh xóa mất.
Cô ta muốn nhờ William giúp đỡ, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ta vẫn cố nén hơi thở cuối cùng, không chủ động đi tìm.
Anh đã đã thỏa thuận với Kỷ Thiên Minh, sao có thể làm trái với thỏa thuận trở về đây.
Cô ta đứng trên ban công, là tâng mười tám, nếu chẳng may ngã xuống sẽ không còn một mảnh xương.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể ủ rũ ngồi trên mặt đất, ngây người ra.
Đến tối Kỷ Thiên Minh trở về mang theo rất nhiều món ăn vặt cô ta thích.
Chỉ là cô ta không có hứng thú.
“Kỷ Nguyệt Trâm, nếm thử chút đi “
“Kỷ Thiên Minh, anh muốn nhốt em đến khi nào?”
“Anh đã nói, chỉ cần em gả cho anh, chúng ta trở thành vợ chồng, anh sẽ không nhốt em lại nữa. Em đi chỗ nào anh đi chỗ đó, chúng ta vẫn sống như trước được không?”
“Không thể, chúng ta là anh em ruột, trên người có chung huyết thống, anh bảo em lấy anh, em không làm được.”
“Em giả vờ như không biết cái gì là được rồi, không phải sao? Anh có thể làm cho người khác giữ kín miệng, giấy tờ trong tay anh đủ để chứng minh chúng ta không cùng huyết thống.
Chúng ta cũng có thể đổi chỗ ở, không ai biết chúng ta, sống cùng nhau một lần nữa sao lại không được?”
“Em xem, ngay cả khi Hứa Trúc Linh biết chúng ta có cùng huyết thống, cô ta có thể làm gì? Còn không phải khoanh tay đứng nhìn sao?”