“Anh… làm sao anh biết rằng em đi tìm Hứa Trúc Linh? Anh… nghe lén điện thoại của em ư?”
Nghĩ đến điều này, cô ta rùng mình.
Trước đây cô ta không biết Kỷ Thiên Minh là người như thế nào, nhưng hiện tại rất rõ ràng, Kỷ Thiên Minh rất đáng SỢ.
Nhìn vào anh ta, cô ta không thể không rùng mình lo lắng.
“Chỉ cần em gả cho anh, sau này anh sẽ không làm chuyện này với em.”
“Kỷ Thiên Minh… anh thật sự muốn kết hôn với em sao?”
“Đúng vậy, đời này, điều là duy nhất anh muốn có được là em.”
“Kể cả… một cái xác anh cũng có thể chấp nhận sao? “
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, giương ánh mắt quật cường nhìn vào anh ta.
Khi Kỷ Thiên Minh nghe thấy điều này, trái tim anh ta run lên dữ dội.
Dùng sức siết chặt tay lại “Em vừa nói gì?”
“Em nói… là chết…”
Trước khi cô ta có thể nói hết lời, Kỷ Thiên Minh đã nắm lấy cổ áo cô ta hét lên: “Em có tư cách gì định đoạt tính mạng của mình, lúc trước mẹ muốn bóp cổ em, là anh đã cứu em.”
“Em nghĩ em làm thế nào để sống sót, là nhờ có anh. Anh đưa em đi học, nấu cơm chăm sóc em, là anh ở cạnh em khi em không có khả năng sinh tồn.”
“Mạng sống của em thuộc về anh, em không có tư cách định đoạt mạng sống của mình? Dùng tính mạng uy hiếp anh, đây là chuyện nực cười nhất anh từng nghe qua.”
Kỷ Thiên Minh nổi giận cười điên loạn, cuối cùng sững sờ nhìn lên trần nhà, trực giác choáng váng, trong mắt bắt đầu xuất hiện bóng ma.
Cuối cùng anh ta cười đến nước mắt gần như rơi xuống.
Em gái do một tay anh ta nuôi dưỡng bây giờ dùng cái chết để uy hiếp anh ta.
Chuyện gì thế này?
Anh ta không uy hiếp cô ta, không làm gì quá mức cho phép, không dám chạm vào cơ thể cô ta.
Anh ta coi trọng cô ta, nhưng cô ta lại xem anh ta là cái gì, chẳng lẽ anh ta không phải làm bằng da băng thịt sao?
Vì cái gì, cô ta có thể làm tổn thương anh ta nhiều như vậy.
“Khu khu…”
Đột nhiên anh ta ho dữ dội, cổ họng cảm thấy có chút ngọt.
Mùi vị quen thuộc, anh ta nuốt nước bọt “Nếu em dám tìm đường chết, anh sẽ để em biết thế nào là trả giá.”
“Anh dùng cái gì uy hiếp em?”
“Tất cả mọi người… nếu em dám tìm đường chết, anh sẽ để tất cả mọi người chôn cùng, đến khi xong chuyện, anh sẽ chết cùng.”
Anh ta gắn từng chữ một, vô cùng tàn nhấn, rồi lảo đảo ra khỏi nhà.
Cánh cửa đóng lại, cả người cô ta không còn chút sức lực, ánh mắt cô ta trở nên vô hồn.
“Khụ khụ…”
Anh ta nhanh chóng đi xuống lầu, ho ra một ngụm máu.