Lúc này, anh ta cảm thấy chóp mũi nóng lên, chạm vào toàn là máu.
Anh ta muốn bước lên xe, nhưng trước mắt tối sầm, anh ta không còn nhìn thấy gì nữa, cứ thế ngã xuống bãi cỏ.
Những người đi qua nhanh chóng đưa anh ta đến bệnh viện.
Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua, anh ta tỉnh lại vào lúc nửa đêm, bác sĩ trầm trọng nói với anh ta.
“Ung thư giai đoạn cuối, bệnh phát tác cách đây một tháng, lây lan rất nhanh. Anh không còn nhiều thời gian nữa.”
“Thật sao?”
Anh ta lắng lặng nhìn vào bệnh án, anh ta muốn bật cười.
Một giọt nước ấm nóng chảy ra từ khóe mắt, anh ta bình tĩnh lau nó.
“Không đến một tháng nữa, anh hãy chuẩn bị tinh thần, chúng tôi… không thể làm gì”
“Cũng tốt, bây giờ tôi có thể xuất viện được không?”
“Nếu anh hóa trị, có thể còn ba tháng nữa.”
“Không cần, tôi đã sống đủ lâu rồi. “
Anh ta nhàn nhạt nói, sau đó cầm bệnh án ném vào thùng rác, rời đi cũng không quay đầu lại.
Bác sĩ bị dọa cho sợ.
Ở cái thời đại này chúng ta đều sống tạm bợ qua ngày, mỗi người đều sống không dễ dàng, nhưng chúng ta vân mạnh mẽ để sống.
Tuổi Kỷ Thiên Minh còn trẻ, câu nói kia nói ra khỏi miệng anh ta…
Tôi đã sống đủ lâu rồi…
Năm nay anh ta mới hai mươi chín tuổi, mới đi được một phần ba cuộc đời.
Nhưng anh ta cảm thấy như vậy là đủ rồi, thực sự rất muốn quay về trước kia, bận rộn với công việc cả ngày rất ít khi được gặp cô ta, nhưng ít nhất anh có thể đảm bảo mỗi tuần gặp một hai lần, ăn cơm cùng cô ta. Buổi tối cùng nhau xem phim, rót cho cô ta một cốc sữa nóng, đắp cho cô ta một chiếc chăn bông, sau đó trở về phòng của mình yên tâm đi ngủ.
Khoảng thời gian đó, hai người cùng nhau tiết kiệm tiền mua tổ ấm của mình, cả hai dự định chuẩn bị cho cuộc sống cô đơn, cùng giúp đỡ lẫn nhau, tuyên bố muốn tận mắt nhìn đối phương vào năm chín mươi tuổi: Lúc ấy, nói sẽ cùng nhau sống đến bạc đầu, nhưng hiện tại… sao lại khó khăn như vậy?
Anh ta rời bệnh viện trở vê chung cư, nhưng không đi lên, thay vào đó, anh ta lặng lẽ ngồi trên ghế, nhìn vê ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà phía trước.
Lại không có một ánh đèn sáng lên vì anh ta Cô đơn, có phải lúc sinh ra đã có?
Khi còn nhỏ đã cảm thấy, có một cô nhóc, tung tăng chạy theo sau quấn lấy anh ta đòi sữa và đồ ngọt, cảm thấy lúc đó rất tốt.
Việc ở lại, nhờ giúp đỡ, khi bị bắt nạt đến bật khóc, gặp được một người con trai mà cô ta thích, đều nói với anh ta đầu tiên.
Anh ta đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô ta, không để cô ta phải chịu bất kỳ tổn thương nào Bộ dạng William thích ở cô ta bây giờ, chính là do anh ta dạy mà ra.