Ngoại trừ thân phận anh trai và em gái, anh ta không cách nào có thể xóa bỏ.
Anh ta tự nói với bản thân, đối với Kỷ Nguyệt Trâm, anh ta không thẹn với lương tâm.
Mặc dù bây giờ có rất nhiều áp lực nhưng anh ta chưa từng cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Bởi vì… anh ta rất yêu, cũng rất ích kỷ.
Đến khi bình minh xuống anh ta vẫn ngồi ở đó, sương rơi xuống làm ướt quần áo của anh ta, anh ta vẫn chưa quyết định được.
Mọi thứ về Kỷ Nguyệt Trâm hiện lên trong sâu thẳm tâm trí của anh ta, không ngừng lặp đi lặp lại.
Đúng lúc này, một cô bé đi tới, đeo một chiếc cặp học sinh màu hồng và mặc một chiếc váy màu xanh dương.
“Chú ơi, chú có chuyện gì vậy?”
Cô bé ân cần bước tới.
“Nguyệt Trâm…”
Anh ta kế gọi.
Đứa trẻ này rất giống Kỷ Nguyệt Trâm khi còn nhỏ.
Anh ta đưa tay ra muốn chạm vào cô bé, lúc này mẹ cô bé đi tới túm lấy cô bé, nghiêm khắc nói: ‘Không phải mẹ đã dặn con, không được nói chuyện với người lạ à? Sao con không nghe lời, nếu gặp phải bọn buôn người thì làm sao giờ?”
“Sẽ không đâu, con nghĩ chú là một người tốt. Kẹo mút này ăn rất ngon, con cho chú đấy.”
Sau khi nhét cây kẹo vào trong tay anh ta, cô bé bị mẹ đưa đi.
Kỷ Thiên Minh nhìn chằm chằm vào cây kẹo mút trên tay, xấu hổ nở một nụ cười.
Lại có người cho rằng anh ta là người tốt, hiện tại ngay cả những người thân cận của anh ta cũng nghĩ anh ta là một kẻ xấu xa, nhưng một đứa trẻ chưa từng gặp lại cho rằng anh ta là người tốt. Chuyện này… có phải thật nực cười hay không?
Anh ta bóc viên kẹo bỏ vào miệng, quả thật rất ngọt.
Vị đắng toàn thân dường như bị vị ngọt này làm tan biến đi rất nhiêu Chín giờ sáng, anh ta mở cửa đi vào, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Anh ta liếc nhìn, đồ ăn tối hôm qua anh ta mang về vấn còn nguyên, cô ta vân giữ nguyên tư thế như cũ, ngây người ngồi trên ban công.
Anh ta bước vào gây ra tiếng động, cô ta cũng không thèm ngẩng lên, cả người như mất hồn.
“Kỷ Nguyệt Trâm, anh và em làm một giao dịch đi.”
“Cái gì… giao dịch?”
Miệng lưỡi cô ta khô khốc, giọng nói khàn khàn.
“Chúng ta không lấy giấy chứng nhận kết hôn, em chỉ cần tổ chức hôn lễ với anh. Sau đám cưới, chúng ta… ân đoạn nghĩa tuyệt, về sau cả đời không liên lạc.”
Hiện tại đột nhiên anh ta hiểu rõ, cô ta bị mất đi ký ức, không phải ông trời cho anh ta cơ hội, mà là để cho cô ta hoàn toàn quên đi mình, trong trí nhớ của cô ta, anh ta rất đáng sợ.
Đến khi anh ta chết đi, cô ta cũng sẽ nhanh chóng quên đi anh ta.
Cuối cùng anh ta lại là một người anh trai rất đáng ghét.
Khi nghe đến đây, trái tim Kỷ Nguyệt Trâm run lên dữ dội, như thể… vỡ ra thật nhiều mảnh “Chẳng lẽ… không còn cách nào khác sao?”