Anh ta không cần lời thế như thế này, bởi vì đời này cô chỉ có thể sống tốt, thật khỏe mạnh.
Lời thề khi kết hôn giống như một lời nguyền rủa đáng sợ nhất, cứ thế đem hai người buộc lại cùng một chỗ.
Anh ta không muốn cô phải buộc chặt một đời với người như anh ta mà hy vọng cô có thể tự do bay lượn như cánh chim trên bầu trời. Cuộc sống sinh hoạt cũng không cần phải quá đặc sắc, nhưng ít nhất cô cũng được làm điều mình muốn.
Anh ta cầm lấy chiếc nhẫn cưới, nắm chặt trong tay, ánh mắt nóng rực đặt lên người cô: “Hôm nay Kỷ Thiên Mình tôi bằng lòng lấy Dương Nguyệt làm vợ, không cầu sống bên nhau trọn đời, nhưng cầu cho cô ấy cả đời này đều khỏe mạnh giàu có, vui vẻ hạnh phúc. Trước kia tôi đã ngăn cô ấy làm rất nhiều chuyện, không cho cô ấy yêu sớm, không cho phép uống rượu, không cho phép theo đuổi ai hết. Những điều này đều có chứa một chút tâm tình cá nhân, nhưng thật may là cô ấy không chê mà theo tôi giúp đỡ 24 năm trời.”
“Mọi người đều đã biết, chúng tôi vốn là anh em, nhưng tôi lại có tâm tình khác thường, vốn không chấp nhận làm anh em tốt lại còn muốn nên vợ nên chồng. Cuối cùng đành… làm trái với ý trời, làm trái đi đạo Đức.”
“Hôm nay chúng tôi thành vợ chồng, không hề có giấy đăng ký kết hôn, không hề có trời đất chứng giám, chỉ dựa trên mong muốn cá nhân của tôi mà thôi. Sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ lại chia tay nhau rồi hoà vào biển người vô tận, không cầu cho mọi chuyện an bình, chỉ hi vọng cô ấy có thể có một đời vui vẻ.”
“Hôm nay là ngày vui nhất của tôi, rất cảm ơn mọi người có thể nể mặt tôi tham dự, trước đó có gây rắc rối thì mong các vị lượng thứ. Tôi không phải là ở giới bạch đạo, cũng không phải ở hắc đạo, nhưng đen trắng cũng rất rõ ràng, ngày thường có đặc tội ai đó, nhưng cũng có công với vài người.”
“Nếu tôi có đắc tội xin hãy cứ nhăm vào tôi. Còn nếu tôi đã giúp đỡ ai đó thì nếu ngày sau gặp lại, nếu em gái tôi gặp khó khăn thì xin hãy giúp đỡ cô ấy.”
“Tôi còn muốn nhờ vợ chồng của tập đoàn Gố Linh chiếu cố cô ấy nhiều hơn. Ở Đà Nẵng cô ấy chỉ có duy nhất Cố phu nhân là bạn, mong phu nhân có thể giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.”
“Ngài Tần, quan hệ của chúng ta có lẽ không cần phải nói thêm gì nữa, đều là chuyện xưa cả rồi, ngài cũng đã rời khỏi chợ đen. Xin phép cho tôi nhờ vả nhà họ Quý một lần nữa, hãy vì mặt mũi của tôi….vì mặt mũi của sư mẫu tôi, nếu em gái tôi có cần giúp việc gì, rất mong có thể giúp đỡ cô ấy.”
Anh ta nhờ vả tất cả mọi người đang có mặt, chỉ không điểm rõ tên mỗi Bạch Nhược Minh Lan.
Cuối cùng sau khi nói xong, anh ta mới đưa mắt về phía bà, không nói gì cả, chỉ cúi người xuống thật sâu.
Sau đó anh ta mới cầm chiếc nhân lên nhìn Dương Nguyệt: “Anh muốn trao nhân cho em.”
Dương Nguyệt đã sớm khóc không thành tiếng.
Sau hôm nay cô ta vẫn muốn tiếp tục gặp lại anh.
Giữa biển người mênh mông, hai người họ lạc mất nhau.
Cô ta run rẩy đưa tay ra, chiếc nhân được đeo lên ngón áp út, viên kim cương sáng long lanh, tựa như một giọt nước mắt.
“Khu khụ…”
Kỷ Thiên Minh bất ngờ ho khan làm cho mọi người đều rất lo lắng.
Dương Nguyệt phát hiện ra sắc mặt anh có phần không đúng, lập tức đỡ lấy anh.
“Anh, anh có sao không?”
“Đồ ngốc, hôm nay không thể gọi tên anh sao? Nghe anh trai lâu, anh phát chán rồi.”
Anh ta nén thống khổ, nuốt hết máu lại, giả bộ bình tĩnh.