Anh ta dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, trong đáy mắt cũng vô cùng âu yếm “Kỷ Thiên Minh, em vẫn chưa nói lời thề…Em không biết phải nói gì cả.”
“Em không cần phải nói, anh nói là được rồi.”
Anh ta ôm lấy cô thật chặt, giống như chỉ cần buông tay một giây, cô sẽ biến đi mất.
Dương Nguyệt…
Cảm ơn em đã xuất hiện để anh cảm nhận được tình yêu Anh thực sự rất yêu em…
Nhưng cũng chỉ làm được việc yêu mà thôi.
Không lâu sau đó đã tới yến hội, nhưng anh ta không thể ra tiếp rượu, cả bữa tiệc không thấy cô dâu và chú rể đâu.
Anh ta sắp không chịu được nữa rồi.
Sau khi anh ta gọi điện cho Bạch Nhược Minh Lan, bà vội vàng chạy tới phòng nghỉ ở tầng 2.
“Sư mẫu…anh con… Anh ấy tự nhiên giam mình trong phòng, khóa trái cửa lại không cho con vào. Bên †rong…giống như có cái gì bị đổ vỡ, anh ấy làm sao thế ạ?”
Dương Nguyệt gấp như kiến đang bò trên chảo nóng.
Bạch Nhược Lan Minh nhíu chặt mày, Kỷ Thiên Minh đã dặn đi dặn lại bà trong điện thoại là không để Dương Nguyệt được vào và nhìn thấy bộ dạng này của anh ta.
“Có thể người nó đang hơi không thoải mái do trước kia đi làm nhiệm vụ bị nhiễm một loại bệnh dữ. Con đi gọi bác sĩ tới đây đi.”
Dương Nguyệt gật đầu, tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Bạch Nhược Minh Lan.
Hiện tại cô ta đã rối như tơ vò, toàn bộ đều nghe theo quyết định của bà.
Bạch Nhược Minh Lan gõ cửa rất lâu thì cửa mới mở.
Anh ta đang ôm chặt lấy bụng, đau đến chết đi sống lại, giống như có một cái máy xay thịt đang điên cuồng khuấy động trong bụng.
“Kỷ Thiên Minh.”
Bà lập tức tiến tới, nhìn thấy anh ta trên trán nổi đầy gân xanh, đầy mồ hôi, lau tới lăn lộn trên mặt đất.”
Anh ta không ngờ tới môi lần phát bệnh lại đau đớn thế này, mà lần sau phát bệnh còn đau hơn lần trước.
“Sư mẫu..”
Anh ta đau khổ nói, Bạch Nhược Minh Lan ôm chặt lấy anh.
Trong mắt bà Kỷ Thiên Minh giống như một người con, do chính tay Dạ Lang dạy dõ nên.
Trên người anh ta tất cả đều có hình bóng của Dạ Lang, nếu anh mất đi thì liên hệ duy nhất giữa bà và Dạ Lang sẽ không còn nữa.
Nhìn anh ta đau khổ thế này, bà chỉ hận cơn đau này là do bà chịu.
“Làm thế nào cô mới có thể giúp con đây?”
“Sư mẫu…cô đưa con đi…được không? Con không muốn để Dương Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của con, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Anh ta run rẩy nói, giống như tiếng rít của một con thú bị thương.