“Đấy, cô xem đi, là con trai cô ra tay trước đúng chứ, con cái nhà có tiền cũng không thể ngang ngược như vậy được. Hôm nay dù thế nào cũng phải giải thích cho rõ ràng.”
“Anh yên tâm, nếu đúng là con trai tôi sai, tôi sẽ không bao che cho nó.
Nhưng tôi cũng sẽ không không phân biệt rõ trắng đen mà tùy ý đưa ra đánh giái”
Cô lạnh giọng nói, sau đó nhìn về phía Gố Hy thả chậm giọng điệu: “Vậy thì con nói cho mẹ, tại sao con lại đánh người ta vậy? Con không biết răng đánh người khác là không đúng sao?”
“Mẹ, con biết đánh nhau là không đúng, nhưng mà…Bọn họ cười nhạo con nói con là con hoang, con không phải con trai nhà họ Cố, con là do người khác sinh ra…”
“Sau này… Sau này mẹ sẽ không cần con nữa, con… Con rất tức giận, con còn sợ nữa, nên mới… Mới đánh bọn họ, mẹ ơi.”
Cố Hy khóc đến không tự kiềm chế được.
Khi nghe được những lời này, Hứa Trúc Linh cảm thấy trái tim đau đớn dữ dội.
Nếu có thể, cô cũng không muốn công khai thân thế của Cố Hy, nhưng lúc trước có người có dã tâm quấy phá muốn lợi dụng một đứa trẻ để vu khống hãm hại cô vậy nên mới rối loạn đến mức mọi người đều biết.
Hiện tại đứa trẻ còn nhỏ, còn có thể làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng chờ đến khi lớn lên, cậu bé sẽ biết càng ngày càng nhiều hơn.
Một khi họ đối xử không công băng, có bất cứ một sự thiên vị nào cho ba đứa trẻ, thì đều có thể sẽ nuôi lớn một Cố Hy có tính cách vặn vẹo.
Hơn nữa, nhà họ Cố làm ăn lớn, chuyện thừa kế sau này cũng là một vấn đề. Những chuyện này rất dễ dàng làm cho lòng người sinh ra hiềm khích.
Nhưng nếu đã nuôi nấng Cố Hy thì phải có trách nhiệm, cô không có cách nào để có thể nhân tâm bỏ rơi cậu bé giữa chừng cả.
Cho nên việc duy nhất cô có thể làm, chính là làm việc của một người mẹ nên làm, xem cậu bé như là con ruột chính mình mang nặng đẻ đau.
Lúc trước khi cô cho rằng mình đã mất đi Cố Niệm Noãn, chính sự xuất hiện của đứa trẻ này đã khỏa lấp nỗi đau trong lòng cô.
Nếu không phải là cậu bé cô cũng không dám tưởng tượng chính mình sẽ sụp đổ thành bộ dạng thế nào nữa.
Cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu bé, nói: “Mẹ hứa với con, đời này sẽ không bao giờ có chuyện mẹ không cần con cả, mặc dù con không phải do chính mẹ sinh ra, nhưng con chính là con trai của mẹ, là người nhà họ Cố. Con tình nguyện tin tưởng người khác mà không tin mẹ một chút nào sao?”
“Mẹ ơi!”
Cố Hy không bị lay động mà cất tiếng gọi.
“Con cảm thấy mẹ đối xử với con không công bằng sao?”
“Không đâu, mẹ đối xử với con rất “Bởi vì mẹ yêu con, mẹ cũng yêu Cố Niệm Noãn và cả Đoàn Tử, không cần phải so sánh đâu con, bởi vì lúc mẹ yêu thương các con mẹ cũng chưa từng so sánh ai hơn ai cả. Người khác nói như thế nào thì đó là chuyện của người khác, chúng ta không cần quan tâm đến những chuyện đó, được không con?”
“Nếu lần sau gặp tình huống như thế này, con không cần phải tự mình giải quyết, nói cho mẹ, mẹ sẽ giải quyết giúp cho con, được chứ?”