Dương Nguyệt vui vẻ trở lại, bữa tối cũng ăn nhiều hơn, tinh thân cũng khá lên rất nhiều.
Tuy rằng trước đây Kỷ Thiên Minh chưa bao giờ rời xa cô ta, cô ta chẳng sợ việc cách xa cả nghìn cây số, họ sẽ có thể gặp lại sau nghìn cây số đó.
Nhưng bây giờ, cô ta không còn Kỷ Thiên Minh nữa.
Cô ta nghĩ rằng cô ta đã hoàn toàn mất đi anh trai của mình, nhưng bây giờ cô ta đã gần gũi hơn với Kỷ Thiên Minh.
Dù anh ta ở bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy cô ta, anh ta cũng có thể nhìn thấy trạng thái tốt nhất của cô ta để đối mặt với ngày mai.
“Hứa Trúc Linh, cảm ơn vì đã quan tâm đến tôi trong khoảng thời gian này.
Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ khi ở trong nhà của cô lâu như vậy.”
“Không có gì, đây là những gì tôi nên làm.”
“Tôi nghe Cô Bạch nói. rằng bên ngoài không được yên ổn. Những người ở đảo Sương Mù đó chuyên bắt những người giàu có. Cô phải cẩn thận bảo vệ bản thân và thời gian này đừng ra ngoài.”
“Đừng lo, tôi sẽ làm.”
“Tôi thì khác, Tôi không có tiền thì chắc chắn bọn họ sẽ chẳng bắt tôi, tôi bàn với cô rồi và định sẽ về dọn dẹp nhà cửa trước kia của Kỷ Thiên Minh, nhà đã bỏ không lâu như vậy, cần phải có người chăm sóc.”
“Tôi chỉ không biết, trong tương lai anh ấy sẽ trở lại không?”
Mắt cô ta đôi ảm đạm đi trong giây lát.
“Muốn ra ngoài thì phải chú ý an toàn. Tôi sẽ bảo Cố Thành Trung phái hai người vệ sĩ đến bảo vệ cho cô.”
“Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống vợ chồng trẻ của hai người.”
Cũng đến lúc phải nói lời từ biệt, Bạch Nhược Minh Lan trong lòng có nhiều chuyện không muốn. Nhưng bà ấy biết rằng trên thế giới này không có bữa tiệc nào là không đi đến hồi kết cả.
Bà ấy còn rất nhiều việc phải làm, chợ đen cũng cần người chủ trì tổng thể và đảm nhận vị trí của Kỷ Thiên Minh.
Sau một ngày nghỉ, vào ngày hôm sau họ rời nhà họ Cố. ‘ Bạch Nhược Minh Lan nhìn thật sâu vào Hứa Trúc Linh, cuối cùng không kìm lòng được mà ôm chặt lấy cô, có chút run rẩy hôn lên trán cô.
Ngoại trừ lúc mới sinh cô được hôn lên má, đây là lần thứ hai.
Trên đời này không có người mẹ nào mà không yêu thương con cái của mình.
Hứa Trúc Linh hơi sững sờ, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia bi thương.
“Có thời gian thì cô cứ đến làm khách, ở bao lâu cũng được.”
“Được… Được…” Bà ấy lẩm bẩm đáp lại sợ mình sẽ khóc, nhanh chóng quay người rời đi.
Dương Nguyệt đỡ bà ấy, biết bà ấy đang đau lòng, nhưng con gái ruột của bà ấy ở trước mặt nhưng lại không thể nhận ra nhau, giả làm người xa lạ, quả thực rất đau lòng.
Giống như là…
Cô ta đã từng đứng trước mặt Kỷ Thiên Minh, nhưng Kỷ Thiên Minh lại nhân tâm không nhận ra mình.
Những mảnh kí ức vỡ vụn thoáng xet qua tâm trí cô ta.