Dù cô ta có trở thành bộ dạng gì đi nữa, Kỷ Thiên Minh sẽ tự nhận ra cô ta.
Sau khi hai người rời đi, họ đến dọn dẹp nơi ở của Kỷ Thiên Minh, cô ta cũng bán nhà giao cho người môi giới.
Vấn còn đó những thứ còn sót lại sau cuộc hôn nhân, hạnh phúc lứa đôi đỏ rực, và đủ thứ kẹo cưới, đồ lưu niệm mà bọn họ không kịp tặng.
Và… ảnh cưới.
Bên sửa chữa gọi cho cô ta và nói ảnh cưới đã đến, khung ảnh to quá nên nhờ cô ta đến lấy.
Cô ta một mình khiêng nó về rồi lại tháo ra, nhìn vào khung ảnh lớn mà nước mắt không ngừng rơi.
Đây là cảnh Kỷ Thiên Minh hôn lên trán và cô ta nhẹ nhắm mắt lại.
Qua khung ảnh có thể cảm nhận được một nỗi buồn, và cô ta cũng có thể cảm nhận được tình yêu mà Kỷ Thiên Minh dành cho chính mình.
Cô ta cẩn thận treo nó lên đầu giường, định sống ở đây, nếu Kỷ Thiên Minh quay lại thì sao?
Ngoài ra còn có một album ảnh với tổng cộng 48 bức ảnh, cả trong nhà và ngoài trời, bức cuối cùng là cảnh quay lại bọn họ khi ngồi trên rạn san hô lúc hoàng hôn.
Bóng hình rất dài, hai thân thể tựa gần vào nhau.
Dường như… sẽ không bao giờ tách rời giống nhau.
Cô ta có thể nhìn thấy nó, và thậm chí cô ta không biết những giọt nước mắt đã rơi trên đó.
Cô ta vô thức chạm vào má mình và thấy rằng mình đã bật khóc.
Cô ta đóng cuốn album ảnh lại, để cạnh gối và từ giờ trở đi lật nó ra mỗi tối.
Cô ta không mất đi thói quen viết nhật ký của mình, mấy ngày nay cô ta sống ở chỗ Hứa Trúc Linh, mà không mang theo sổ của mình, nên bây giờ cô †a có thể viết lại.
Khi cô ta đang dọn đẹp, vô tình phát hiện ra rất nhiều thứ.
Nhiều bức thư tình, có quà, và cả hoa hồng khô.
Cô mở ra từng cái một, một số cái †ên quen thuộc, một số đã quên từ lâu, nhưng chắc hẳn đều là bạn học cũ, đây đều là thư tỏ tình.
Cô luôn cảm thấy mình có mối quan hệ không tốt với người khác giới, trước đây có một vài chàng trai chơi tốt, bọn họ lại bắt đầu lảng tránh và không ngừng xa lánh.
Lâu dân, cô ta cũng quen.
Đến bây giờ cô mới biết rằng mọi lúc đều có mặt Kỷ Thiên Minh ở trong đó.
Ngoài ra còn có một vài hộp các tông đựng búp bê mà mình không cần.
Càng lớn lên, nhứng này chỉ càng thêm vướng mắc.
Chúng đều được Kỷ Thiên Minh phân loại kỹ càng và đóng gói cẩn thận trong hộp.
Có những con không phải búp bê Barbie, đồ chơi bằng vải nhung, có đủ các loại hình nhấn dán trang trí tường.
Khi còn là một đứa trẻ, cô ta thích vẽ, luôn quấn lấy anh trai mình để vẽ một bức chân dung, nhưng kết quả là, trí óc và đôi tay của cô ta hoàn toàn không thông với nhau.
Tâm trí cô ta dường như biết làm thế nào để vẽ, nhưng tay cô ta lại không nghe theo.
Bức tranh cuối cùng quá xấu xí, anh trai đã vò nát nó thành một tờ giấy bóng và ném vào thùng rác.
Không ngờ… Đến cuối cùng tờ giấy này lại được trải ra, được kẹp cẩn thận trong cuốn sổ, mượt mà như ngày nào.