Chiếc tạp dề cô ta đã từng dùng qua, kẹp tóc, giấy chứng nhận do trường cô cấp khi còn nhỏ, ảnh tốt nghiệp của cô ta…
Có rất nhiều thứ cô ta đã không còn nhớ nữa nhưng dưới sự bảo quản của Kỷ Thiên Minh, chúng dường như còn mới tỉnh.
Cô ta không thể ngăn được nước mắt rơi khi nhìn thấy những thứ này.
Trước khi có thời gian để làm điều gì đó cho anh trai, cô ta đã không còn cơ hội nữa.
Đêm đó, cô ta đã ngủ lại trong nhà kho.
Nửa đêm, cô ta nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Đang định mở cửa nhưng từ bên ngoài cô ta nghe thấy có giọng nói của một vài người.
“Bạch Nhược Minh Lan, người đứng đầu chợ đen, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
“Carol? Có phải cậu không?” Bạch Nhược Minh Lan ngạc nhiên, không ngờ răng anh ta là người đến từ đảo Sương Mù.
Bà ấy chợt nhớ tới quá khứ, có một đôi anh em có tội danh rõ ràng, bị hoàng tộc của nước Mỹ phát lệnh truy nã.
Bọn họ lén lút vượt đại dương đến Đà Nẵng muốn nương nhờ vào người khác, nhưng bị Dạ Lăng và bà ấy ngăn cản, bởi vì tham vọng của hai người anh em này quá lớn, chuyện không thành liền không phục rồi trở thành người xấu.
Sau khi cả hai bị từ chối, họ phải vào tù và sắp thi hành án tử hình Bọn họ không còn để ý đến những thứ sau này nữa, nghĩ rằng hai người này chắc chắn sẽ chết, nhưng không ngờ họ lại may mắn trốn thoát và tiến vào đảo Sương Mù.
“Thật sự đúng là kẻ thù khó gặp, tôi đã bỏ rất nhiều công sức để tìm kiếm bà sau khi đến Đà Nẵng. Tôi lại không thể ngờ rằng mợ chủ Gố lại là con gái của bà và nhà họ Quý là nhà mẹ đẻ của bà đấy. Chậc chậc, thật là không uổng tất cả công sức đã bỏ ra mà.”
“Với bà thôi, tôi còn sợ không có tiền sao? Hơn nữa tôi muốn mua một lô thuốc súng ở chợ đen. Bà chỉ cần đưa cho tôi thôi. Lấy danh nghĩa con dâu của con gái bà thôi, thậm chí người ta có phát hiện ra và điều tra thì bọn họ mới là những kẻ xấu xa và chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Cậu nằm mơ đi!”
Bạch Nhược Minh Lan hung ác nói.
“Thật sao? Tôi có cân năm mơ hay không. Không phải dựa vào bà nói, nó phụ thuộc vào đứa con gái đang làm con dâu nhà đó của bà!” Người đàn ông cười khăng khặc, âm thanh quỷ dị và _ đáng sợ.
“Mang đi.”
Carol ra lệnh, người dưới trướng anh †a không nhịn được nhắc nhở: “Còn có một người, không phải anh nên bắt sao?
Người này là em gái của Kỷ Thiên Minh.”
“Không được, động vào Kỷ Thiên Minh sẽ gặp phải kha khá phiền phức.
Dù sao thì phải có người về báo tin mới đúng chứ?” Carol nhìn cánh cửa nhà kho đang đóng lại đầy ẩn ý, rồi bước đi.
Vào trong nhà, Dương Nguyệt run rẩy toàn thân, nhưng cô ta không ngờ rằng tên cướp đáng sợ sẽ xuất hiện trơ trến tại nhà cô và bắt đi sư mẫu của cô ta.
Sau khi mọi người rời đi, cô ta mới dám bước ra khỏi nhà kho, phản ứng đầu tiên chính là đi đến chỗ Cố Thành Trung.