Côta nằm chặt lấy quần áo của mình, không dám nói sự thật cho Hứa Trúc Linh.
“Anh ấy vấn đang họp trong phòng làm việc, đợi chút đã.”
“Không, tôi không thể đợi được, tôi sẽ đi gặp anh ấy ngay bây giời”
Cô ta đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhưng lại khiến cho Hứa Trúc Linh hoảng sợ.
Cô ta không còn cách nào khác là đi vào phòng làm việc để hỏi, và Cố Thành Trung lập tức chấm dứt cuộc họp.
“Chuyện này… Trúc Linh, tôi hơi khát, cô có thể rót thêm cho tôi ly nước được không?”
Hứa Trúc Linh nghe xong lập tức hiểu ra, cô ta chỉ tìm lý do để khiến mình phân tâm.
Cô hơi do dự, thực sự tự hỏi họ có thể giấu cô điều gì, không cho cô biết.
Côsiết chặt lòng bàn tay và nói: “Được rồi, tôi sẽ đi rót nước.”
Cô quay người rời đi, Dương Nguyệt cẩn thận đóng cửa trước khi cô ta nói.
“Sư mâu… Có chuyện gì đó đã xảy ra với sư mẫu rồi.” cô ta run rẩy nói.
Cố Thành Trung lập tức cau mày, chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Cô hãy hít một hơi rồi nói lại thật cẩn thận.”
“Đó là… Nhóm người trốn khỏi đảo Sương Mù đã bắt sư mẫu đi. Anh ta muốn tiền nên dùng chuyện này để tống tiền anh. Họ cố tình để tôi đi, và họ yêu cầu tôi quay lại báo tin cho anh”
Cố Thành Trung Nghe vậy, nhín mày càng chặt, nếu Bạch Nhược Minh Lan gặp phải chuyện không may, thêm cả chuyện nghe nói Kỷ Thiên Minh đã chết, toàn bộ chợ đen sẽ lập tức trở thành vùng đất vô chủ.
Sẽ càng rắc rối hơn nếu bên kia lợi dụng chuyện này để gây rối và làm xáo trộn tình hình ở Đà Nẵng.
Bên kia vấn chưa biết thời gian xảy ra tai nạn, nhưng nếu Bạch Nhược Minh Lan gặp tai nạn và trong thời gian lâu không xuất hiện, bên kia có lẽ cũng hiểu được điều gì đó.
Anh nhíu mày thật chặt, nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, nó không chỉ là việc trả tiền chuộc.
“Ra vậy. Tôi sẽ đợi họ liên lạc với tôi trước. Tôi sợ lần này miệng chúng há ra không nhỏ đâu.”
“Phải làm sao đây?” Dương Nguyệt rất căng thẳng. Nếu bên kia muốn cả nhà họ Cố, chẳng nhẽ anh cũng cho sao?
Họ bây giờ đang ở thế bị động, như cá nằm trên thớt, chờ ngày tàn sát lẫn nhau.
Tất cả các lợi thế đều nằm trong tay của đối thủ.
“Không có cách nào khác, chúng ta chỉ có thể đợi, bà ấy là người thân duy nhất của Trúc Linh. Dù họ không nhận ra nhau, nhưng tôi không thể để mẹ vợ tôi gặp tai nạn.”
“Tôi không dám nói với Trúc Linh, vì Sợ răng cô ấy không thể chịu nổi đả kích này.”
Dương Nguyệt cúi đầu nói.
Ngoài cửa… Trái tim Hứa Trúc Linh run lên kịch liệt, chén trà rung chuyển trong lòng bàn tay, nước trà nóng làm ướt tay cô, làn da đỏ bừng, cô cũng không thèm để ý.