“Còn em? Châu Vũ còn có thể tùy ý nấu cơm cho em? Buổi tối còn mát xa chân cho em?”
“..”
Hai người nhìn nhau, và bọn họ chẳng nói gì cả.
“Anh nói, cưới vợ đều phiền phức như vậy, tại sao chúng ta đều đâm đầu vào tay giặc vậy chứ?”
“Cưới vợ phiền phức sao? Anh nghĩ như vậy là tốt rồi.” Cố Thành Trung cười nói.
“Trước đây anh vì Hứa Trúc Linh có gì cũng không cần em thât sự rất ghét anh. Anh đã không sống giống theo những gì em nghĩ. Nếu em là anh, trong vòng ba năm em sẽ chiếm đoạt nhà họ Ngôn, trong vòng năm năm tập đoàn Cố Linh sẽ trở thành công ty kinh doanh xuất khẩu lớn nhất ở nước ngoài. Nhưng anh lại rất quy củ tốt và không dám đi sai một bước. Thật tức chết mà”
“Còn bây giờ thì sao?”
“Tham vọng chết tiệt của em đã bị vợ mài mòn. Em bây giờ không muốn đi làm gì cả, em chỉ muốn ở bên cô ấy, không muốn về muộn, không hút thuốc, không uống rượu, Ngày nào cũng đưa cô ấy đến trường rồi đón về nhà, không có việc gì còn phải quản lý công ty, phải dỗ dành hai cậu em vợ yên lặng đợi vợ em lớn, tôi cũng muốn xin giấy để được ở bên cô ấy một cách hợp pháp.”
“Chậc chậc chậc, so với em thì anh đáng thương hơn nhiều. Đừng giả bộ nữa, anh cưới vợ sớm hơn em hai năm, vậy thì sao? Vợ của em nhỏ tuổi hơn vợ của anh, một người đàn ông ba mươi tuổi có thể yêu đương với một cô gái mười tám tuổi, đó là do em có bản lĩnh.
Rõ ràng là mị lực của em cao hơn anh rất nhiều.”
“Em đừng nói nhảm nữa, cho anh xuống xe đi, anh không có hứng thú ở đây với em.”
“Cố Thành Trung, anh là một người luôn nhã nhặn, vậy mà bây giờ có thể nói những lời này với em sao.”
“Anh với em còn cần khách sáo cái gì nữa.” Cố Thành Trung bất mãn nói.
Thật tuyệt vời khi có một người có suy nghĩ tương tự mình. Sự liên hệ giữa các cặp song sinh chỉ có thể hiểu được bởi chính họ. Họ là những sinh vật sống được kết nối trong cơ thể mẹ. Họ bắt đầu từ một quả trứng được thụ tinh, sau đó trong rất nhiều năm, mặc dù cách xa nhau rất lâu nhưng không gì có thể ngăn cản sự liên hệ của bọn họ.
Ngay sau đó xe dừng ở cửa biệt thự, Cố Thành Trung nói: “Em chưa vào trong được. Trúc Linh không biết chuyện gì đang xảy ra, anh muốn giấu cô ấy. Em không thuận tiện để xuất hiện, nếu cô ấy nhìn thấy em thì cô ấy nhất định sẽ hiểu rõ mọi chuyện.”
“Người tính không bằng trời tính đâu, nếu anh muốn vậy thì giao xe cho em.
“Anh muốn lái xe trở về.”
“Anh có nhiều xe như thế mà lại muốn lái chiếc xe này trở về, vậy anh đưa em tới đây làm gì?” Sắc mặt Phó Thiết Ảnh nhất thời tối sầm lại, anh ta cảm thấy Cố Thành Trung đang lừa dối mình nhưng lại không có bằng chứng.
“Cô ấy nghe được tiếng còi xe thì sẽ biết anh về, nếu không thấy xe ở cửa thì cô ấy nhất định sẽ nghi ngờ. Anh cũng rất tò mò sao em lại đi theo anh?”
Sắc mặt Phó Thiết Ảnh lúc này rất khó coi, anh ta nói: “Anh chỉ sinh sớm hơn em có một phút thôi, đừng làm quá lên”
“Không được, cho dù sinh sớm hơn một phút thì anh vấn là anh của em.
Nếu em không muốn nhận người anh này thì có thể tự mình tìm một chỗ ở, sẽ không được hoàn tiền khách sạn.”
“Đồ… đồ lòng lang dạ sói! Đáng lẽ em không nên đến gặp anh, đồ khốn nạn.” Anh ta vừa chửi bới vừa mở cửa xe đi xuống.