Tôi nghĩ có thể đó chỉ là một sự hiểu lầm. Hai người thực sự đã thử tài bắn súng và anh đã vô tình bị thương. Anh nghĩ thế nào?”
“Điện Hạ, ý của anh là?” Gehlen có chút bối rối và không kịp phản ứng.
“Anh thử nghĩ đi xem tôi nói đúng không?” Gehlen lập tức bình tĩnh trở lại, anh ta hiểu rõ ý tứ của lời nói này, lông mày anh ta cau lại, rõ ràng Harley đang muốn che đậy cho William.
“Thuộc hạ không phục!” Gehlen vùng vây, mặc kệ vết thương đang chảy máu, anh ta nhất quyết quỳ trên mặt đất.
“Chẳng lẽ tôi phải chịu phát súng này vô ích sao? Suýt chút nữa là tôi đã chết rồi! Thượng tướng William thật sự quá đáng, anh ta vừa vào nhà đã bắt đầu hành hung, tất cả thuộc hạ tôi đều thấy được.”
“Đủ rồi.” Nụ cười trên mặt Harley ngày càng nhạt, Gehlen đúng là rượu mừng không uống lại cứ thích uống rượu phạt. Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Gehlen, Gehlen thấy vậy thì lập tức im bặt, thậm chí còn không dám ngước mắt lên nhìn anh ta.
Trên người Harley có một áp lực kinh khủng, anh ta khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống mức đóng băng, bầu không khí uy nghiêm đến kỳ dị. Harley đứng dậy bất mãn nói: “Tôi biết toàn bộ câu chuyện nên không cần anh nói. Anh là người của Kagel, cho nên khi anh giúp Kagel một số việc tôi cũng đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng không có nghĩa là tôi không biết. Anh nhớ rõ âm tình của Kagel nên mới suốt ngày khó dễ với William. Lần này anh biết có liên quan đến anh ta nên anh cố tình không đi. Tôi đã cung cấp cho anh tất cả các tài liệu phê duyệt, nhưng anh lại phớt lờ lệnh của tôi. Anh muốn làm gì?
Anh muốn xuống địa ngục để trung thành với Kagle có đúng không? Tôi không cần anh phải trung thành với tôi, nhưng anh tuyệt đối phải trung thành với cả nước? “
Khi câu nói cuối cùng kết thúc, Galen chấn động kịch liệt, cơ thể anh ta không ngừng run rẩy.
Anh ta lập tức nằm rạp xuống với tư thế khiêm tốn và nói với vẻ run sợ: “Tôi thực sự biết ơn sự hướng dẫn của Kagel, nhưng tôi hiểu rằng tôi là thượng †á. Tôi phải có trách nhiệm trung thành với đất nước, và không được có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào.”
“Chỉ là hôm nay tôi không thích hợp để đi, bệnh cũ của tôi lại tái phát và tôi đã báo cáo rồi…”
“Hừ, anh cho rằng tôi sẽ tin sao? Tôi hy vọng các anh có thể giúp đỡ lẫn nhau thay vì đấu đá nội bộ! Phát bắn đó của William quả thực là sai, tôi cũng sẽ trừng phạt anh ta. Nhưng anh phải ngay lập tức đến Đà Nẵng để bắt Carol. Tuyệt đối không được xảy ra sai sót.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.” Mặc dù Gehlen vẫn có chút không muốn, nhưng anh a không thể phản kháng. Chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận.
“Anh biết mình phải nói như thế nào chưa?”
“Thượng tướng William và tôi đã thử bản súng, sau đó tôi vô tình bị thương.
Vết thương cũng không nghiêm trọng và tôi vân có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tốt lắm, tôi sẽ có phần thưởng riêng khi ngươi trở lại.”
“Cảm ơn điện hạ.” Gehlen xuất hiện cùng với Harley, thuộc hạ của Gehlen đang rất mong chờ anh ta tiết lộ tội ác của William.
Nhưng kết quả…
“Khi thảo luận với thượng tướng William về tài bắn súng, tôi đã vô tình bị thương. Nhưng không nghiệm trọng nên mọi người cũng đừng quá lo lắng. Lần sau tôi nhất định sẽ giữ đúng khoảng cách. Được rồi, tôi không sao cả, chúng †a sẽ dọn dẹp đồ đạc để mai khởi hành.”
“Thượng tá, thương thế của ngài…”
“Đừng nói nhảm, đi mau, lời nói của tôi chính là mệnh lệnh, không được phép sai.”
Những người thuộc hạ không còn cách nào khác đành phải đi thu dọn đồ đạc.