“Điện hạ, vậy tôi đi đây.” Galen chào tạm biệt Harley, sau đó quay người rời đi mà không thèm nhìn William. Nhưng William đã bước tới để ngăn anh ta lại.
“Tôi nợ anh một phát bắn, vị trí cũ, chờ anh trở lại.”
“Anh là một người đàn ông thực thụ.”
“Những gì tôi nợ, tôi nhất định sẽ trả lại. Những gì Kagel nợ tôi và tôi cũng sẽ lấy lại nó.’ Đây là một cách chơi chữ và nó rất có ý nghĩa.
Gehlen nghe được lời này, lập tức đôi mắt màu xanh sâu thắm thâm thúy.
Thành thật mà nói, anh ta rất khâm phục William, nhưng vì Kagel là ân sư của mình, không có ông ấy, Gehlen cũng không có thành tựu như ngày hôm nay, cho nên anh ta luôn muốn thay Kagel làm điều gì đó.
Anh ta không hề ghét William, ngược lại phải nói là rất ngưỡng mộ mới đúng, nhưng rất nhiều lúc mọi thứ lại không như mong muốn.
Anh ta đích thật là một người đàn ông chân chính, một người bạn thân chí cốt.
Sau khi Gehlen khởi hành, William cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Điện hạ, ngày mai tôi xuất phát, để tránh khỏi tai mắt Carol.”
Thời gian đi của anh ta và Gehlen xen kế như vậy là vì sợ bị người có tâm nhìn thấy biết được.
“Cẩn thận làm việc, không được bại lộ thân phận của mình.”
Halley không thể không nhắc nhở: “Điều quan trọng nhất chính là tôi ra lệnh cho anh phải còn sống trở về, có nghe thấy không?”
“Tôi đã biết, thưa điện hạ.”
Sau khi cáo từ, William trở lại quân đội, lúc này Dương Nguyệt vẫn đang lo lắng bất an.
Nhìn thấy anh ta trở về, trực tiếp một đường chạy nhanh tới.
“Anh đã trở lại, mọi chuyện thế nào rồi? Hoàng tử Halley có nói gì không?”
Cô ta liên tiếp đưa ra hàng loạt các câu hỏi, sâu trong đáy mắt tất cả đều là ánh sáng hy vọng, tràn ngập tin tưởng vào mình, anh ta làm sao nhẫn tâm làm cho cô thất vọng được đây?
“Ừm, điện hạ đã phái người đi đế đô trước, trợ giúp bộ đội cảnh sát vũ trang bên kia cùng nhau đuổi bắt Carol.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Cô cao hứng hỏng rồi, nước mắt cũng không khống chế được mà thi nhau rơi xuống.
Cô là vui đến phát khóc, nhưng cuối cùng lại nhịn không được ngồi xổm xuống, che mặt thống thống khoái khóc một trận.
Kỷ Thiên Minh không còn bên cạnh nữa, cô học được cách lớn lên, một mình độc lập tự chủ, tựa như trong một đêm đang là đứa nhỏ lập tức biến thành người lớn.
Nếu như là trước kia, sư mẫu xảy ra chuyện không may, cho dù cô có sợ hãi lo lắng như thế nào, cũng sẽ không như bây giờ hoang mang lo sợ, để rồi có thể phát huy tối đa những việc mình có thể làm, tận dụng hết mọi khả năng đi cứu người, gánh vác trách nhiệm của mình.
Bởi vì lúc đó cô biết Kỷ Thiên Minh sẽ xuất hiện, anh giống như thần tiên, một mình đảm đương một phía, đánh đâu thắng đó, làm cho những kẻ xấu xa kia nghe thấy tên đã sợ đến mất mật.
Anh nhất định sẽ mang sư mẫu bình an trở về, còn cô cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ở nhà làm tốt đồ ăn mà anh yêu thích chờ mọi người cùng nhau trở về là được rồi.