Thời điểm anh thực hiện nhiệm vụ cũng sẽ có lúc bị thương, nhưng lại không bao giờ nói ra, chỉ vội vàng xử lý qua loa, thậm chí sẽ đánh lên mặt một lớp bột phấn che đi tất cả chỉ vì không muốn để cô nhìn ra manh mối.
Sau đó bình tĩnh ăn xong bữa cơm cùng cô, lại trở về phòng một mình bôi thuốc, băng bó.
Đao thương kiếm vũ bên ngoài, đều là Kỷ Thiên Minh gánh vác.
Cô chỉ cần ở đây giữ vững ngôi nhà nhỏ ấm áp của họ là được.
Nhưng bây giờ, Kỷ Thiên Minh không còn bên cạnh, từ lúc tấm bùa hộ mệnh là anh mất đi, cô cũng không thể cứ mãi tự lừa dối mình thêm nữa.
Anh trai chắc chắn đã xảy ra chuyện, nếu không cũng sẽ không đợi đến bây giờ còn chưa chịu xuất hiện.
Cô không còn thời gian để mà đau khổ bi thương, chỉ có thể ép buộc mình phải trở nên mạnh mẽ gánh vác trách nhiệm của anh trai bảo vệ người thân của họ.
Lần này cô đã làm rất tốt, không có kéo chân sau, cũng không trở thành trở ngại của người khác, lóng là lóng ngóng chẳng giúp được gì. Nhưng… Nhưng dù làm tốt thế nào cũng không thể nghe thấy những lời Kỷ Thiên Minh khen ngợi chính mình.
“Dương Nguyệt, em không sao chứ?”
“Em … Em không sao, chỉ rất muốn khóc thôi…
William nhịn không được nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói: ‘Muốn khóc thì cứ khóc ra đi, chắc hẳn em cũng chịu rất nhiều khổ sở.”
“Kỷ Thiên Minh không có ở đây, em nhất định là rất nhớ anh ấy đúng không?”
Anh không nhắc tới Kỷ Thiên Minh cô còn có thể nhịn được, nhưng anh hết lần này tới lần khác nhắc tới, Dương Nguyệt rốt cuộc cũng không khống chế được nữa, nước mắt rơi như mưa.
Khóc đến cuối cùng bả vai run rẩy, thanh âm tắc nghẹn khàn khàn, thậm chí tức ngực không thở nổi.
William thấy cô ấy như thế này, trái tim đau đớn vạn lần.
Anh ta đã thua, thua rất triệt để, kỳ thật trong lòng cũng rất rõ ràng, ở trước mặt Kỷ Thiên Minh anh ta căn bản không chịu nổi một kích.
Trong mắt Dương Nguyệt, tình yêu và tình thân đã hòa làm một chưa từng tách ra, cùng anh trai chung sống hay cùng người mình thích ở một chỗ đều giống như nhau.
Cho nên, anh ta thua rồi, tình cảm của anh và Dương Nguyệt sao có thể so sánh với tình cảm anh em của cô và Kỷ Thiên Minh những năm này.
Ngay từ đầu cô có lẽ còn do dự, không cho phép chính mình như vậy, nhưng cuối cùng… vẫn lựa chọn từ bỏ, cho phép bản thân mình trở lại với Kỷ Thiên Minh.
Đây chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Cô khóc một hồi lâu cho đến khi mệt mỏi mới dừng lại.
Bây giờ anh ta phải dẫn cô đi tìm Cố Thành Trung ngay, bởi lẽ ngày mai anh đi tới đế đô rồi, cũng chỉ có thể tạm thời vi phạm ước định của Kỷ Thiên Minh, hy vọng về sau anh ấy không trách chính mình đã làm như vậy.
Lần này cũng là hành động bất đắc đĩ mà thôi.
“Em đi theo Cố Thành Trung, nhớ đừng chạy lung tung, anh ấy đi đâu em phải đi theo đến đó, đừng để người khác lo lăng, biết không?”
William ấm giọng dặn dò.
Dương nguyệt dùng sức gật đầu thật mạnh.
“Anh… Tiếp theo anh định làm gì?”
“Gehlen đã bắt đầu xuất phát, anh rất tin tưởng vào khả năng của anh ta.