Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3201



Chương 3205

“Đúng vậy, tình cảm là thứ phải liên tục trải qua sự tàn phá và mai một.

Nhưng đây là con đường của các con, người làm trưởng bối như bọn bố cũng chỉ có chỉ đến đây thôi, không thể bày hết cả quãng đường giúp con được.

Cho nên, cuối cùng con và Tiểu Hi có muốn tiếp tục đi tiếp hay không, đây là chuyện của các con.”

“Bố… bố không khuyên con sao?

Con gái bố đang đứng trong cùng cực của nhân sinh, ngã rẽ của cảm tình đấy!”

Cô tức giận nói.

“Bố cũng không thể quan sát giúp con cả đời được, lúc mấu chốt vẫn phải do con tự quyết định đi. Đừng ỷ lại vào người khác, phải tin tưởng mình, con hiểu không?”

Ông vừa dứt lời, di động đã vang lên..

Ông thoáng nhìn màn hình điện thoại, đứng dậy nhấn nghe.

“Ừ, không có việc gì đâu, con bé rất ổn”

Sau khi noi mấy câu ngắn gọn mới cúp điện thoại.

Cố Niệm Noãn hồi hộp nhìn ông, cuối cùng cũng đoán được người gọi điện thoại là ai.

“Cố Hy sao ạ?”

“Ừm, nó đứng dưới lầu, tìm một vòng mà không thấy con.”

“Bây giờ con vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp anh, con có thể trốn một chút không? Bố đuổi anh đi giúp con…”

Cô còn chưa nói xong đã bị ông cắt ngang.

“Không cần đâu, thằng bé cũng không định lên đâu, có lẽ cũng biết hiện tại tâm trạng con rất phức tạp nên không muốn nhìn thấy nó.

Dù sao cô gái phiên phức Thích Uyển Nhi này cũng do một tay nó chọc vào.

Thằng bé chỉ đang xác nhận xem con có an toàn không thôi, biết con ở đây nên cũng yên tâm hơn.”

Nghe vậy, trái tim cô lại nặng nề lần nữa.

Vậy mà anh lại hiểu mình như thế, cũng cho cô đủ không gian để có thể yên tĩnh một mình.

Anh chưa bao giờ ép buộc cô cả, luôn luôn đứng cách đó không xa lặng lẽ bảo vệ mình, lúc cần sẽ tự mình đi ra, lúc không cần lại… Giống như cái bóng Vậy.

Đây chính là Cố Hy!

Cô giống như một kẻ đào ngũ, tất cả mọi người đang bôn ba bận rộn vì chuyện của mình, ngay cả người mẹ không thích anh lừa tôi gạt cũng tự mình ra tay, cô có tư cách gì ở đây trốn tránh chứ?

Có thích hay không, là do mình quyết định.

Có muốn ở bên nhau không cũng là do mình định, quan tâm đến người khác nhiều như vậy làm gì.

Cô lấy hết can đảm nhìn về phía Cố Thành Trung đang bận rộn bên cạnh, ông thật sự mặc kệ mình, để cô yên tĩnh một lúc, cũng không khuyên hay đưa ra biện pháp nào giúp cô cả, ai cũng hy vọng cô tự mình quyết định.

“Bố, hình như con biết bây giờ mình nên làm gì rồi.”

Cố Thành Trung nghe vậy thì ngước mắt ôn hòa nhìn cô.

“Con biết rồi à? Vậy đi làm chuyện con muốn đi.”

Cô gật đầu thật mạnh, sau đó nhanh chóng rời đi.

Cố Thành Trung nhìn bóng dáng kia của cô, ánh mắt dần hiện lên vẻ vui mừng.

— QUẢNG CÁO —