“Hi vọng, chúng ta còn cơ hội gặp mặt, hi vọng lúc ấy cô đã là nhà thiết kế nổi tiếng. Tôi rất chờ mong tác phẩm của côi”
Bùi Viện đứng dậy, đưa tay về phía cø.
Cô có chút căng thẳng, vân vê góc áo một lát mới bắt tay với cô ấy.
Cô và Bùi viện nói xong thì rời đi, trước khi đóng cửa cô quay đầu lại nhìn Bùi Viện, cô không ngừng nhìn văn phòng quen thuộc, chắc là không nỡ.
Niệm Noãn vừa ra cửa, lúc đang đợi thang máy không ngờ tới bên cạnh đột nhiên lao ra một người, nắm chặt tóc Niệm Noãn, cầm dao đặt lên cổ cô.
Cô sợ đến hết hồn, ép buộc mình phải bình tĩnh.
“Chị Vân? Chị… Chị điên rồi, chị muốn giết tôi?”
“Bùi Viện nói gì với cô, có phải là đưa danh sách cho cô không? Nếu không phải vì cô, thì sao tôi lại bị đuổi việc chứ! Từ khi Bùi Viện thành lập phòng làm việc tôi đã làm cho cô ấy, tình nghĩa nhiều năm như vậy, lại vì sự xuất hiện của cô, mà tôi mất tất cải”
“Niệm Noãn! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cô phá huỷ cuộc đời của tôi, tôi sẽ không để cô dễ chịu đâu.”
Cô ta cắn răng, cầm dao rạch về phía gò má cô.
Nhớ ấm có thể rõ ràng cảm nhận được, chủy thủ lạnh lẽo khí tức.
Dán vào làn da ấm áp của cô, cắt một chút.
Đau…
Rất đau…
Lập tức, cô cảm nhận được máu không ngừng rơi xuống, lưu lại dấu vết uốn lượn trên gương mặt cô.
“Cứu mạng, cứu mạng…”
Cô hét lớn.
Sau khi Bùi Viện nghe thấy, lập tức vọt ra, nhìn thấy hành động điên cuồng của Lưu Vân, dưới tình thế gấp gáp cô ấy cầm cây lau nhà trên đất lên đánh tới.
Lưu Vân té ngã một bên, gò má của cô đều là máu, vô cùng đau đớn, tuy vết thương không sâu, nhưng cũng rất xấu Xá, Họ không kịp bấm thang máy, không thể làm gì khác hơn là chạy vào đường thoát hiểm.
Lưu Vân vội vàng nhặt dao lên, đi theo.
Cô ta vừa đuổi, vừa hò hét.
“Niệm Noãn, tôi muốn phá hủy gương mặt cô, tôi muốn cả đời cô cũng không nhấc nổi đầu lên, tôi muốn cô sống không bằng chất…
Giọng nói thảm thiết vang vọng trong hành lang chật hẹp, như tiếng gào khóc thảm thiết.
Hai người vội vàng chạy xuống tầng dưới, Cố Hy đang chờ cạnh xe, trong nháy mắt khi anh nhìn thấy cô chạy ra, trái tim mạnh mẽ co chặt lại, lập tức chạy sang.
Đúng lúc này Lưu Vân vọt ra, cầm dao đâm về phía Niệm Noãn.
Cố Hy đá một cước tàn nhãn, đạp bay cô ta, một cước này đau đến mức cô ta không thể bò dậy.
“Em…Mặt của em, Cố Hy anh đưa em đi bệnh viện đi, nhanh lên một chút…”
Không có cô gái nào không yêu dung mạo, cô cũng vậy. Nếu như mặt bị hủy, Cố Hy không muốn mình nữa thì phải làm sao bây giờ?
Cố Hy nhanh chóng đưa cô đi, Bùi Viện không lên xe, bởi vì Lưu Vân cũng bị thương không nhẹ.
“Ha ha, cô ta bị hủy dung, cô ta biến thành bộ dáng này thì sao có thể ra nước ngoài bồi dưỡng được? Tôi tình nguyện lãng phí danh sách, cũng sẽ không cho cô ta.”