“Tôi chưa từng muốn đưa danh sách cho cô ấy, từ đầu đến cuối danh sách này vẫn luôn là cô. Nhưng tôi không ngờ cô lại biến thành như vậy, bắt đầu từ bây giờ danh sách này không thuộc về cô nữa, còn sắp xếp như thế nào thì là chuyện của tôi.”
“Lưu Vân, là tôi không cho cô, oan có đầu nợ có chủ, nếu như cô thật sự coi đó là món nợ thì nhằm vào tôi đi!”
Bùi Viện đi tới trước mặt Lưu Vân, không sợ hãi chút nào.
Cô ấy chỉ vào mặt mình, nói: “Cô định là để tôi hủy dung, hay là giết tôi?”
NiiOI”?
Lưu Vân nắm chặt cán dao, nhưng cuối cùng vẫn ném sang một bên, khóc lớn.
“Cô lừa tôi, cô lừa tôi có đúng không, nếu như cô không muốn cho cô ta, thì tại sao lại muốn nói chuyện riêng với cô ta?”
“Cô biết cô ấy là ai không? Niệm Ấm, cô chủ của tập đoàn Cố Linh. Cô ấy dấu thân phận đến công ty chỉ vì muốn chứng minh thực lực của mình, chưa bao giờ muốn tranh với cô cái gì cả. Nếu như cô ấy thích danh sách kia, thì muốn mười cái tám cái cũng được!
Việc gì phải tranh với cô!”
“Vả lại, khách hàng của cô bị cướp, cũng không phải do cô ấy sai, là có người cố ý tiết lộ thân phận của cô ấy, vì thế những kia khách hàng mới mượn gió bẻ măng, muốn đổi nhà thiết kế. Cô ấy cũng vô tội, cô ấy đã làm sai điều gì.
chứ?”
“Trong lòng cô nghỉ ngờ, tính toán tất cả, kể cả đối tác lần cấp trên của cô, nếu như Niệm Noãn thật sự truy cứu, chỉ sợ cả đời cô phải ăn cơm tù, còn tư cách đi bồi dưỡng, cô nên nằm mơ đi.
Lưu Vân, cô tự lo lấy mình, tôi đã nói hết lời rồi.”
Bùi Viện lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy thất vọng với cô ta.
Lưu Vân nghe cô ấy nói như thế, cả người đều là kinh ngạc, bởi vì không muốn tin tưởng những điều này là sự thật.
Niệm Noãn lại là cô chủ của tập đoàn Cố Linh, vậy hành động của mình chẳng phải là rất buồn cười sao.
Đúng như Bùi Viện đã nói, nếu như Niệm Noãn thật sự thích danh sách đó, muốn bao nhiêu cái mà chẳng được, cần gì phải tranh với mình.
Hơn nữa, Niệm Noấn đúng là cô chủ nhà giàu, bên cạnh có người theo đuổi là đương nhiên, hơn nữa khẳng định đều là người chất lượng tốt.
Từ đầu đến cuối, cô ta giống như một vai hề vậy, cuối cùng không còn lại…gì.
Lần này, thật sự không còn gì, nói không chừng cô ta còn phải ngồi tù cả đời!
Giờ phút này, Cố Hy dùng tốc độ nhanh nhất đưa Niệm Noãn đến bệnh viện, vết thương không sâu nhưng lại rất dài, đã không chảy máu nữa, nhưng lại có một tâng máu dày đông lại.
Khi bác sĩ bôi thuốc cho cô, cô vẫn lo lắng hỏi: “Tôi… Tôi có bị sẹo không, có phải sau này sẽ rất khó nhìn không?”
“Vết thương của cô không sâu, cho dù bị sẹo cũng rất nhạt, không nhìn kỹ sẽ rất khó thấy, yên tâm đi.”
“Cho dù nhạt, cũng rất xấu!”
Cô nghe nói như thế, suýt nữa thì khóc lên.
“Cho dù xấu anh cũng sẽ ở bên em.”
Cố Hy vội vàng nói.
Vốn là cô còn có thể cố nén không khóc, nhưng khi nghe anh nói xong cô còn khóc to hơn.
“Cuối cùng anh có biết nói chuyện không, cái miệng quạ đen của anh, anh không thể an ủi em được à?”